Vân Kiều tỉnh dậy, thấy trời đã sáng từ lúc nào. Hóa ra hôm qua là cô đã ngồi đến tận khuya rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Cô ngồi dậy, kéo chiếc áo khoác mà Đình Nhậm đã đắp ra, che miệng ngáp một cái. Văn phòng vẫn sáng đèn nhưng không thấy anh đâu cả.
Trên điện thoại hiển thị đã hơn bảy giờ. Tầm này chắc mọi người cũng sắp đến giờ làm. Cô định gọi cho Đình Nhậm thì anh anh từ ngoài bước vào, trên tay cầm túi thức ăn đặt lên bàn.
"Em dậy rồi à? Anh ra ngoài mua đồ ăn sáng, vào trong rửa mặt đi."
Vân Kiều dụi dụi mắt, lục tìm túi đồ dùng cá nhân của mình rồi vào nhà vệ sinh.
Cô không ngủ đủ giấc đã cảm thấy mệt mỏi thế này, có lẽ cả đêm qua Đình Nhậm đã không thể nào chợp mắt. Còn bớt chút thời gian mà đi mua đồ ăn sáng cho cô.
Khi Vân Kiều trở ra, người cô gặp đầu tiên đó là Liêu Kiệt.
Anh ta nhìn thấy cô thì trông có vẻ hốt hoảng lắm. Đình Nhậm đang ký giấy tờ cũng phải ngước lên nhìn.
"Hôm qua... hai người ở lại đây?"
"Thì sao?"
Đình Nhậm gặng hỏi lại, phút chốc Liêu Kiệt đã nhớ ra được thân phận của Vân Kiều là ai. Đây là vị hôn thê của sếp mình chứ có phải ai lạ mặt đâu mà phải ngạc nhiên như vậy.
"Bên phía cảnh sát đã có thông tin gì chưa?"
"Vẫn chưa."
"Người của chúng ta thì sao?"
"Có lẽ xuất phát từ đường ống dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970856/chuong-88.html