Tại đất nước nào đó, sâu trong thị trấn dưới chân núi nhỏ. Một căn nhà gỗ với phong cách cổ điển nhưng đầy đủ tiện nghi, bao quanh là một vườn hoa tulip đủ màu.
Khung cảnh tại nơi đây yên bình đến lạ. Người trong thị trấn này khá ít, chủ yếu là nông dân.
Bạch Liễu Khanh tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ của mình, khi những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào cửa sổ.
"Cô dậy rồi à? Hôm nay có bánh bí đỏ đấy!"
Một cô gái ngoại quốc biết ngoại ngữ. Cô ấy là Sophia, người chăm sóc cho Bạch Liễu Khanh tại đây.
Bác sĩ tâm lí và sản khoa cứ cách hai ngày lại đến kiểm tra cho cô một lần. Bạch Liễu Khanh trước cuộc sống bình yên này cũng đã ổn định vài phần.
"Cảm ơn Sophia."
Cô không biết nên cảm kích Đình Nhậm hay nên ghét bỏ anh.
Có thể những chuyện cô đã làm, những mớ hỗn tạp kia anh đều thay cô dọn dẹp, còn giúp cô chạy khỏi sự truy đuổi của Vương Hiên. Nhưng Bạch Liễu Khanh lại hối hận vô cùng vì đứa bé trong bụng cô vẫn là con của hắn.
Cô nhìn bức ảnh gia đình mình trên đầu giường, thật sự rất nhớ bố mẹ. Nhưng không thể trở về, Vương Hiên sẽ không để yên cho cô. Nhưng Đình Nhậm vẫn chưa có động thái gì về việc sẽ chạm trán với hắn. Bạch Liễu Khanh cũng không muốn sống cả đời trốn tránh như thế này. Đợi khi đứa bé chào đời, cô muốn có một cuộc sống mới.
Hôm nay là sinh nhật Vân Kiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970854/chuong-90.html