Chương trước
Chương sau
Đài Bắc, văn phòng luật sư.
"Ương Nại, cô đã về rồi." Mạnh Chân vừa thấy được cô liền cười "Cô phơi nắng thật tốt."
Ô.
Sau đó thứ hai là Giai Dư, như thường lệ kêu hậu, nói một câu, " Tia tửngoại ở Bạch Lưu rất mạnh đó." Lại một đòn nghiêm trọng đối với ƯơngNại.
Minh Quyên, Uyển Kỳ, Lili. . . . . . Nói với cô không giống, nhưng nhất định sẽ có một câu, "Đen quá, cô phơi nắng nhiều vậy sao? ."
Đen cũng không phải là cô nguyện ý, ai kêu nơi đó mặt trời rất lớn, sau đócô và Viên Hi Hành ở trên đảo lúc ẩn lúc hiện, chỉ có thể phòng cháynắng, rám đen cũng là chuyện bình thường.
Người cuối cùng là Lý Lại Nhu, "Cô nên bắt đầu thoa kem dưỡng trắng rồi."
Ương Nại nhóm miệng cười một tiếng.
“Cười quỷ dị như vậy?" Lý Lại Nhu không hiểu nhìn cô, "Trên mặt tôi có gì sao?"
"Không có gì."
Nàng vừa vào văn phòng, Lý Lại Nhu đã nói cô rất quen mặt, cô chỉ cho rằngkhuôn mặt mình rất đại chúng, không nghĩ tới họ đúng là đã gặp mặt, tính toán thời gian, cũng là 5, 6 năm trước, cô còn có ấn tượng, thật là lợi hại.
Mặc dù Ương Nại giải trừ nghi ngờ, cũng không thể nói choLý Lại Nhu, ngộ nhỡ cô ấy biết mình đã tận mắt thấy Viên Hi Hành cựtuyệt cô, sợ rằng quan hệ đồng nghiệp giữa bọn họ sẽ trở nên rất lúngtúng.
"Nhiều ngày không tới làm còn ngẩn người như vậy a." Lý Lại Nhu chỉ vào đống đồ trước mặt, "Xem cái đó, viết cái này, tài liệu bêncạnh chờ Viên luật sư ký tên, a, cái phía trên đưa cho Lưu luật sư."
"Ngay bây giờ sao?"
"Đương nhiên là ngay bây giờ rồi."
Lưu Đại Hiên. . . . . . A, cô còn chưa nghĩ đối mặt hắn thế nào đấy.
Ngày đó, bọn họ tham gia vũ hội Dương Minh, trên đường về nhà, Lưu Đại Hiên đưa ra yêu cầu làm quen với cô.
Hắn nói, hắn hi vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ, hắn rất nghiêm túc.
Chuyện sau đó quá nhiều, mỗi một chuyện cũng làm lòng Ương Nại đại loạn, không rảnh bận tâm tới cái khác, liền quên luôn chuyện Lưu Đại Hiên.
Hắn nói hắn không nói giỡn, cho nên, cô phải trả lời thận trọng.
Ương Nại đứng lên, ôm chặt quyết tâm, hướng. . . . . . Phòng rửa tay chạy đi.
Vẫn có chút khẩn trương, đi rửa mặt trước.
Dù gì ở công ty, phòng rửa tay nhất định là tập hợp bí mật của phụ nữ — Văn phòng luật sư Thanh Thiên cũng không ngoại lệ.
Chen giữa có năm người, mọi người chi chi tra tra, hiển nhiên có chuyện xảy ra.
"Thế mà một chuyến du lịch lại ở cùng nhau, thật khoa trương." Là thanh âm Mỹ Mỹ.
"Nếu quả thật có điện cũng không còn biện pháp nha."
"Ghê tởm, tớ vẫn lấy anh ấy làm mục tiêu, cố gắng đến gần, liều mạng lấylòng, không nghĩ tới, tự nhiên giữa đường xuất hiện tiểu nha đầu tha đirồi. . . . . ."
Trái tim Ương Nại nhảy bang bang, bọn họ nói, không phải là cô chứ?
Trước khoan rửa mặt.
Ương Nại lặng lẽ lui một bước, hai bước, ba bước, sau đó -
"Ương Nại, cô đã về rồi à?" Mỹ Mỹ dùng sức kêu "Làm gì tránh xa như vậy? Tới đây nhanh lên!"
Tiền bối kêu gọi, Ương Nại không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi tới.
Bọn họ sẽ thế nào với cô đây? Cô là tiểu nha đầu nửa đường xuất hiện, còntrong một chuyến du lịch lấy đi ký thác tinh thần của bọn họ. . . . . .
"Ương Nại cô không biết chuyện gì sao?"
"Làm ơn, sự tình mấy ngày trước mới xảy ra, người ta vẫn còn công tác, làmsao sẽ biết!" Tiểu Hiên oán giận "Ương Nại, tôi cho cô biết một chuyện."
"Phải . . . . ."
"Lưu Đại Hiên bị em gái trực điện thoại mới tới tha đi rồi nha. . . . . ."
"À?" Ương Nại mở to hai mắt "Cái gì?"
"Xem đi, xem đi, ngay cả Ương Nại cũng rất kinh ngạc, rất bất ngờ đúngkhông? Bốn ngày trước, Trần Luật sư mời mọi người đến quầy rượu uốngrượu khiêu vũ, chơi một chút, hai người đã không thấy tăm hơi, sau đóLại Nhu thấy bọn họ tay trong tay đi xem phim, còn mặc đồ tình nhân. . . . . . Ương Nại? Ương Nại cô không sao chứ?"
Tôi không sao, tôi rất vui vẻ.
Không phải cô đang nói, cô không biết cự tuyệt người khác, hiện tại thật sựquá tốt, lời đó "Tôi nghiêm túc, xin cô suy nghĩ thật kỹ" coi như mộtgiấc mộng đi!
Sôi nổi đi ra phòng rửa tay, Ương Nại rất nhanh đem đồ Lý Lại Nhu muốn cô đưa tới các nơi, cùng Lưu Đại Hiên mặt đối mặtrồi, hai người không hẹn mà cũng không nhắc lại chuyện kia.
Sau đó, cô đi nhân sự viết đơn xin từ chức.
Kế toán rất kinh ngạc, "Phải đi à? Làm việc không quen sao?"
"Vâng, tôi cảm thấy được năng lực vẫn chưa tới."
"Dự tính khi nào thì rời đi?"
"Cuối tháng này."
"Sau khi rời đi cô nhớ phải nói tốt cho công ty đấy."
"Dĩ nhiên rồi." Ương Nại cười một tiếng "Đây là nơi tôi thích nhất."
Nếu như không đến văn phòng luật, cô cũng không có cơ hội cùng Viên Hi Hành đi Bạch Lưu, nếu không cùng Viên Hi Hành đi Bạch Lưu, bây giờ cô nhấtđịnh vẫn mơ mơ hồ hồ, bởi vì không dám thổ lộ mà lại tự lừa mình dốingười.
Mặc dù chỉ đi năm ngày, nhưng đối với cô, giống như đã trải qua chấn động trí nhớ rất mạnh.
Những lời nói kia, anh nói với cô rất nhiều, rất nhiều. . . . . .
Tháng mười
"Ương Nại, chuẩn bị mọi thứ xong chưa?" Thanh âm Ương Tê từ dưới lầu truyền lên, "Viên Hi Hành đến rồi!"
"Em biết rồi."
Ương Nại đem hành lý kéo lên, xách theo bước xuống lầu.
“Cửa hàng hoa Tinh Tinh”, cha Thẩm đang trình diễn tiết mục nước mắt tunghoành "Con gái bác không tốt, về sau phiền con chăm sóc nó nhiều hơn",trên mặt Ương Tê bên cạnh viết "Chị đã tận lực, nhưng không cách nàongăn cản" .
May mắn Viên Hi Hành rất kiên nhẫn, bất kể cha Thẩmnói gì, anh đều nhất nhất ghi nhớ, hơn nữa không sợ người khác làm phiền liên tục bảo đảm, anh sẽ đối với Ương Nại rất tốt, xin ông yên tâm. . . . . .
Ương Tê kéo cha, "Cha, được rồi mà, Ương Nại phải đi CaoHùng, không phải đi Mĩ, nếu cha nhớ con bé, con đưa cha đi, đi tàu caotốc hoặc ngồi máy bay, cha tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ trễ xe mất."
Cha Thẩm sau khi nghe con gái lớn khuyên can mãi cũng chịu buông lỏng tay.
Ương Tê cười một tiếng với Ương Nại, "Ương Nại, đi đi."
"Cha, Ương Tê. . . . . ."
lão ba Thẩm lần nữa khẽ hấp háy lỗ mũi, sau đó vọt vào trong nhà, hai giây sau, truyền đến tiếng than vãn rất kinh người.
"Cha không cần như vậy!" Ương Nại lo lắng nhìn phương hướng cha Thẩm biến mất, "Hay là em ở nhà nhiều hơn một chút?"
"Không cần, cha không quen con gái lớn lên mà thôi, huống chi, " Ương Tê nhẹnhàng nhìn Viên Hi Hành một cái, cười nói: "Có người đã đợi công chúamất trí nhớ vài chục năm rồi, còn bắt hắn đợi nữa sao? Quá không nhânđạo đó."
Ương Nại mặt đỏ lên "Em không có. . . . . ."
"Được rồi, biết em muốn nói gì, không sao." Ương Tê đẩy bọn họ một cái, "Đi nhanh một chút, chị đi an ủi cha."
Ương Nại ra cửa, thấy Ương Tê ở trong cửa kiếng phất tay một cái.
Cảm giác với lúc đi học đại học thời điểm hoàn toàn khác nhau, giống như. . . . . . đã trưởng thành.
Viên Hi Hành cầm tay cô "Đi thôi."
Ương Nại hướng về phía anh cười một tiếng, "Ừ."
"Công chúa mất trí nhớ" có lẽ quên rất nhiều chuyện, nhưng có một việc mà cô không quên, đó chính là cảm giác thích một người.
Trải qua thời gian dài, cô thủy chung nhớ. . . . . . Nhớ cô thương anh.
Cô vẫn không cách nào nhớ ra chuyện về mẹ, nhưng trí nhớ đứt quãng trở lại mười hai tuổi quen biết anh tới nay, cô nhớ lại từng li từng tí.
Cô nhớ thời điểm Viên Hi Hành thổ lộ với cô.
Nhớ tới ngày chiều thân thiết ở bờ biển.
Nhớ tới có người cướp cửa hàng, Ương Tê bị thương thì anh ở bên cạnh cô,không ngừng an ủi cô, không ngừng chống đỡ giúp cô. . . . . .
Còn có thật nhiều, thật nhiều lần anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.
Cơ hồ ở lúc trí nhớ hiện lên, Ương Nại liền quyết định — cô muốn trở thành "người nhà" của Viên Hi Hành, cô muốn cùng Viên Hi Hành đi Cao Hùng.
Mặc dù chưa từng nói ra, nhưng bọn họ biết họ thích nhau, đối với cô mà nói là đã đủ rồi.
Ương Nại biết, bọn họ sẽ ở cùng nhau thật lâu, thật lâu, thật lâu. . . . . .
HẾT.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.