“Thình thịch, thình thịch...” Theo tiếng động nặng nề, mấy ngọn đèn trong phòng đồng thời bật lên. Ánh sáng chói mắt ập đến khiến Giản Dao lập tức nhắm mắt.
Tạ Hàm bật cười. Tiếng cười của hắn vang vang và vui vẻ, giống một cậu bé giở trò tai quái.
Một lúc sau, Giản Dao mới từ từ mở mắt. Dưới ánh sáng cực mạnh, gương mặt cô trắng ngần sạch sẽ, đôi mắt đen vô cùng tĩnh lặng. Cho dù đang ở trong lồng giam, cả người cô vẫn toát ra vẻ thuần khiết đẹp đẽ và bình thản.
Tạ Hàm thu lại ý cười. Hắn sải bước dài đi dến lồng giam, nhìn cô bằng ánh mắt hưng phấn.
“Đây đúng là thời khắc đáng xúc động... Jenny, tôi hy vọng nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên gương mặt cô biết bao.”
Giản Dao vẫn lặng thinh, như không nghe thấy lời nói của hắn. Cô đảo mắt một vòng, quan sát tình hình xung quanh.
Đây là một nhà kho rất lớn, xung quanh xếp đầy conterner ngay hàng thẳng lối, khoảng đất trống ở giữa rộng tương đương sân bóng rổ, trần nhà lắp một hàng đèn chiếu, khiến không gian trống như một sân khấu. Lồng sắt nhốt cô ở chính giữa sân khấu này.
Trên đất trống cách mười mấy mét ở phía trước bày một bộ bàn ghế salon, tủ rượu, giá sách, tivi và một cái giường. Tất cả chỉ có hai màu đen và trắng. Đồ đạc đơn giản mộc mạc, trên bàn có một ly rượu vang uống dở, áo complet vắt ở thành ghế salon. Đây rõ ràng là nơi hắn sinh sống, cũng là nơi giam giữ cô.
Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-nham-mat-khi-anh-den/1265588/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.