Đêm khuya, mưa to. Bạc Cận Ngôn đi một mình trong mưa. Trên đường không có ai. Có phòng sáng đèn, nhưng cũng có phòng yên lặng không chút tiếng động. Cuối cùng trong đêm nay, thị trấn nhỏ này đã yên tĩnh như một toà thành quỷ quái.
Chúng tôi chuẩn bị xong đáp lễ rồi.
Sắp xếp mấy con thuyền...
Anh chạy tới bờ sông gần nhất. Quả nhiên Ôn Dung trúng đạn chạy không nhanh, cũng không bao lâu, chợt nghe thấy phía trước có tiếng bước chân, trên mặt đất có một chuỗi vết máu nhưng nhanh chóng bị mưa hoà tan.
Ngón tay Bạc Cận Ngôn đặt trên cò súng. Vượt qua mái hiên phía trước đến lối rẽ là đuổi kịp rồi.
Mưa trút xuống như đạn. Bạc Cận Ngôn lao ra lối rẽ, đồng thời nhìn thấy bóng dáng tập tễnh phía trước trong ngõ nhỏ, giơ súng ngắm. Anh đột nhiên giật mình.
Bởi vì anh nghe được tiếng bước chân. Không thuộc về anh, không thuộc về Ôn Dung mà là tiếng bước chân của một đám người đang tới gần từ ngõ nhỏ kia. Tốc độ rất nhanh, nhẹ nhàng, chỉnh tề, được huấn luyện nghiêm chỉnh. Tới gần rồi.
Bạc Cận Ngôn chỉ do dự một giây, khoé miệng đột nhiên cong lên, đứng im tại chỗ. Còn Ôn Dung cách anh hơn mười mét, cơ thể cũng cứng đờ, ngẩng đầu. Đó là mấy chục người đàn ông mặc áo mưa màu đen, mũ che khuất mặt họ, không thể phân biệt trong bóng tối, nhưng trong tay đều cầm súng, mấy người dẫn đầu còn cầm súng tiểu liên. Chiều cao bọn họ đan xen vào nhau đứng chi chít dưới mái hiên, trong ngõ nhỏ, khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-nham-mat-khi-anh-den-phan-2-am-lan/1265519/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.