Thành phố này tương đối yên tĩnh, mưa phùn ướt nhẹp mái hiên và đường đá, người đi đường không nhiều lắm, ăn mặc phần lớn mộc mạc mà lỗi thời. Trời xanh thẳm, núi cũng một màu xanh lá. Giản Dao đi trong đó, nhất thời cảm thấy đủ để quên đi tất cả nguy hiểm và nhiệm vụ, cuộc sống bình tĩnh yên ổn như vậy.
Cô mặc bộ đồ thể thao, không mang ô, lưng đeo ba lô, dường như tuỳ tiện đi vào trong một quán cà phê duy nhất ở góc đường. Ở đây cũng không có khách mấy, cô tìm vị trí gần cửa sổ. Một lát sau nhân viên phục vụ mới ra đón tiếp, thái độ ôn hoà, đưa thực đơn cho cô. Cô chọn ly cà phê, sau đó nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Lúc này là buổi trưa, trong tiệm vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy cà phê chuyển động, còn có tiếng nhạc êm dịu. Hai nhân viên đang không ngừng lau bàn. Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên, đeo kính mắt ngồi sau quầy bar, ngẩng đầu liếc Giản Dao rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc báo.
Giản Dao uống cà phê, hương vị không được tốt lắm. Đợi khoảng mười phút, hai người đàn ông lạ đi vào. Một người trong đó tầm khoảng ba lăm, ba sáu, dáng cao, ăn mặc áo phông và áo khoác đơn giản, lông mày lưỡi mác, còn đeo kính, dáng vẻ điềm đạm. Người khác hơn hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, dáng vẻ lạnh lùng im lặng.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhìn Giản Dao, nói với người trẻ tuổi: "Tôi muốn cà phê trên tấm biển, không đường."
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-nham-mat-khi-anh-den-phan-2-am-lan/1265493/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.