Mắt Bạc Cận Ngôn che một tấm vải trắng mỏng.
Giản Dao ngồi bên cạnh anh, tay muốn chạm vào, nhưng vẫn buông ra.
“Ăn chút cháo nhé?” Cô khẽ hỏi.
“Không cần.” Anh dịu dàng nói.
Giản Dao gật đầu, mới nhớ ra anh không nhìn thấy, khẽ giúp đỡ anh tựa vào giường bệnh.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ, nếu là như lúc thường ngày, anh sẽ đọc sách.
Muốn em đọc sách cho anh nghe không? Những lời này đã tới bên miệng, lại không thể nói ra lời.
Vì thế hai người cứ im lặng ngồi như vậy. Cô không nhìn thấy đôi mắt của anh, không biết anh đang nghĩ gì. Rõ ràng bàn tay chỉ cách nhau có một mét thôi, lại giống như cách rất xa trong biển người.
“Cận Ngôn…” Cô hỏi, “Anh có muốn đi ra ngoài một chút không?”
Bạc Cận Ngôn nghiêng đầu.
Ngoài cửa sổ phòng bệnh có tiếng người nói chuyện, còn có tiếng chim hót líu lo.
“Không cần.” Anh dịu dàng nói.
Trong lòng Giản Dao bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, không muốn bị anh phát hiện ra, vội vàng nói: “Em đi WC một lát.”
“Ừ.”
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Bạc Cận Ngôn hơi ngẩng mặt lên, cảm giác tối om thật kì diệu. Trái tim con người cũng sẽ vì thế trở nên bối rối thất thố, bởi vì bạn sẽ không biết nhìn về phía nào, đi hướng nào, không biết bước tiếp theo có rơi vào vực sâu vạn trượng hay không.
Anh vô cùng im lặng, một mình ngây người năm phút.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm lấy khăn trải giường bên cạnh, ném mạnh.
Trên khuôn mặt trắng trẻo, có vệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-nham-mat-khi-anh-den-phan-2-am-lan/1265448/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.