Ai ngờ khi Giản Dao cầm nhẫn lên nhìn kĩ mới phát hiện không phải. Bởi vì chiếc nhẫn hình chim rõ ràng hơi nhỏ, là thuộc về cô.
Lúc này Bạc Cận Ngôn mới cầm lấy nhẫn, đeo cho cô, nói: “Friedrich Nietzsche từng nói, con người giống như cây, càng hướng lên vị trí cao đón ánh nắng, thì thân lại càng bám sâu vào nền đất tối tăm. Giản Dao, anh là rễ cây; còn em chính là con chim nhỏ tự do, thuần khiết bay lượn phía trên cơ thể anh. Chúng ta cùng hướng về ánh mặt trời, truy tìm chân tướng, nương tựa vào nhau cả đời.”
Giản Dao nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, im lặng trong chốc lát, vươn tay, ôm lấy anh. Bạc Cận Ngôn cũng cúi đầu, hôn lên má cô, sau đó cầm tay cô đeo nhẫn cho mình.
“Tử Ngộ bảo anh đi qua, có lẽ là có việc. Em theo bọn Phương Thanh đi bắt Kha Thiển nhé, tối nay chúng ta gặp lại.”
“Vâng.”
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng lái xe rời đi, Giản Dao xoay người lên lầu, bị người gọi lại: “Giản Dao.”
Cô quay đầu lại, thấy Lạc Lang đã nhiều ngày không gặp.
Cô vô cùng kinh ngạc: “Lạc đại ca, sao anh lại tới đây? Có việc gì sao?”
Lạc Lang đứng dưới hành lang, áo phông sáng màu, quần dài màu đen, gọn gàng mạnh mẽ. Anh ta mỉm cười nói: “Anh tiện đường đi qua nơi này, tính mang tài liệu lần trước đã nói đưa cho em. Không nghĩ tới thật sự gặp được em.”
Giản Dao cười nhận lấy: “Cám ơn anh, còn phiền anh đi một chuyến, thật ngại quá. Nhưng hôm nay em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-nham-mat-khi-anh-den-phan-2-am-lan/1265442/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.