Sau khi làm một số việc không tính là xấu xong, cảnh sát Thạch cảm thấy tràn đầy năng lượng, tinh thần sung mãn. Đây là một trải nghiệm mà nàng chưa từng có, so với ngón tay Vu tổng đều chẳng muốn động như bị hút khô kia, thì nàng lại tinh thần như uống mười thang thuốc bổ vậy.
Viên cảnh sát Thạch tay chân vụng về vẫn chưa thỏa mãn sau khi đã chơi đùa cùng Vu tổng nhiều lần. Thật đáng tiếc Tổng giám đốc Vu thậm chí còn từ bỏ thói ở sạch thường ngày, đẩy Thạch Trình Hạ sang một bên, độc chiếm chăn bông bằng hình thức cuốn nhộng rồi nhanh chóng đi vào giấc mơ.
Thạch Trình Hạ bất đắc dĩ bị bỏ qua mà ngồi ở một bên, dù sao cũng là lần đầu tiên ăn thịt, không biết điểm giới hạn nên khó có thể khống chế chính mình. Nhưng mà không biết thì phải luyện tập nhiều hơn mới đúng chứ. Từ nhỏ đến lớn, thầy cô đều dạy tất cả mọi người như vậy mà. Làm theo lời thầy cô thì có gì sai đâu?
Thạch Trình Hạ tự thấy hợp lý, ngày càng cảm thấy rằng mình đúng, nhưng cuối cùng nàng vẫn thông cảm cho sự vất vả của Vu tổng, từ bỏ ý nghĩ liều chết triền miên.
Nhưng thật sự rất khó! Trái tim cảm thấy mình có được bảo bối vô song lại không thể hưởng dụng kia của Thạch Trình Hạ vẫn ngo ngoe muốn động.
Cuối tháng mười, trời đã trở lạnh, nương lấy vài cơn mưa thu lất phất, nắng gắt cuối cùng cũng không chiếm lĩnh lấy bầu trời nữa. Không biết đã ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-nghe-toi-noi-co-sap-chet-roi/2550048/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.