Tôi bị Sở Ngang đánh.
Dù sao cũng là đầu xuân năm mới, tôi không những đạp cửa nhà anh ta mà còn mắng cả nhà anh ta nữa.
Ba mẹ anh ta đứng một bên nhìn, mãi cũng chưa phản ứng lại.
Đợi đến khi đã phản ứng kịp thì Sở Ngang không thể nhịn được mà cho tôi một bạt tai:
"Đồ Khả, em quậy cái gì ở đây! Năm mới năm me phát điên cái gì!"
Đúng vậy, tôi đang nổi điên.
Năm ngoái đã thống nhất xong, mùng hai tết ba mẹ anh ta và anh ta sẽ cùng đến nhà tôi bàn bạc ngày cưới.
Thế mà bây giờ một câu "Xin lỗi Khả Khả, anh quên mất, hôm khác đi" là muốn cho qua hết mọi chuyện.
Sở Ngang còn sờ lên đầu tôi tỏ vẻ mình rất áy náy.
Tôi nhìn về phía ba mẹ anh ta, ba anh ta dời tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn tôi.
Mẹ anh ta cười ôm hết lỗi về mình: "Khả Khả ơi, là do bác không tốt, bác nhớ nhầm ngày. Bác còn tưởng là mùng hai tháng sau cơ."
Ý trong lời của bà ấy dường như muốn nói rằng đây là việc mà tất cả mọi người đều coi là chuyện không quá quan trọng.
Tivi trong phòng khách nhà bọn họ vẫn đang bật rất náo nhiệt, Phương Cẩn ngồi trên sô pha, mặc chiếc áo lông màu đỏ đẹp đẽ, khuôn mặt trắng nõn ấy quay ra cười với tôi.
Tôi hỏi Sở Ngang: "Sao cô ta lại ở đây?"
"Ba mẹ của Phương Cẩn đang ở nước ngoài, năm mới không có chỗ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-nghe-loi-ba/3000128/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.