16
Sau sự cố đó, tôi thấy mình gần gũi hơn với ba vị “cao nhân” này và đã cảm ơn họ rất nhiều sau giờ học.Họ đều xua tay, thản nhiên nói: "Chuyện vặt thôi."
Vì chuyện này, lớp chúng tôi đã bỏ qua tiết học đầu tiên và bắt đầu từ tiết thứ hai, đó là tiết toán học. Với tôi, toán học là cơn ác mộng của cuộc đời.
Tôi nghe giảng như vịt nghe sấm, còn chưa kịp thư giãn đã nghe thấy tiếng Đỗ Tĩnh Mạch bên cạnh thở dài: “Câu hỏi vừa rồi của thầy khó quá!”
Tôi đồng tình: "Ừ! Tôi không hiểu gì hết."
Vẻ mặt của cô ấy như đã tìm chị em gái thất lạc của mình, trong nhớ về thời gian học tại trung tâm luyện thi.
Hai đứa ngốc chúng tôi... Đúng như dự đoán, không có gì thay đổi.
Lúc này, Triệu Tinh Hà ở bàn trên đột nhiên quay lại: "Câu hỏi nào khó? Để tôi chỉ cho!"
Sau đó Tống Lâm cũng vỗ vai tôi: "Lão đại tôi cũng có thể hướng dẫn cho mấy người."
Tôi đã rất ngạc nhiên bởi sự cởi mở không thể giải thích được của họ.
Khi bắt đầu hướng dẫn, Triệu Tinh Hà và Tống Lâm nhìn nhau. Tôi mơ hồ thấy những tia lửa bắn ra từ khoảng không. Rồi họ cãi nhau. Từ dữ liệu đến công thức, từ các bước đến quy trình,
Hai người họ đang cạnh tranh xem phương pháp của ai ngắn gọn hơn.
Đỗ Tĩnh Mạch và tôi rúc vào nhau trong im lặng.
“Cậu có thể hiểu được không?” - Cô ấy hỏi.
“Tôi không hiểu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-lam-nguoi-hau-cua-co-ay/3330400/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.