Type: Liinn 
“Shit, sao cô biết mẹ tôi không cho tôi chơi game? Cô nói đi rốt cuộc cô là ai? Cô nói đi nói đi nói nhanh đi!”. Anh thò ngón trỏ ra chỉ vào giữa mũi Đảng Vũ, hỏi như gào thét. 
Đảng Vũ chụp lấy ngón tay anh, bẻ ngược ra sau: “Chính anh đã nói.” 
Quân Thừa đau đến phát khóc: “Tôi chưa từng nói!” 
Tay Đảng Vũ càng ra sức: “Anh có!” 
Quân Thừa gần như run giọng: “Tôi không!” 
Đảng Vũ lại mạnh tay hơn gấp đôi, ngón tay với trạng thái kỳ quặc đã chịu đựng thay cho anh: “Anh chưa từng nói hả?” 
Giọng Quân Thừa gần như đang khóc vì đau: “Tôi đã nói! Cô mau buông ra đi!”. 
Đảng Vũ buông tay. 
Quân Thừa đưa ngón tay lên, ra sức thổi hơi cho bớt đau. 
Đảng Vũ dỏng tai lên, nghe anh vừa thổi vừa lầm bầm: “… Cô ta là loại người gì chứ! Sao có thể bắt nạt mày! Mày thấy chưa, sắp bẻ gãy mày tới nơi rồi! Cô ta đúng là không bằng cầm thú mà…”. 
Nhìn bộ dạng kỳ quái của anh, Đảng Vũ bật cười. 
Vốn tưởng Tết này sẽ rất buồn bực, không ngờ vì cái tên bảo bối sống này mà cô không thấy buồn bã nữa. 
Rửa bát xong, Quân Thừa ra phòng khách xem tivi cùng bố của Đảng Vũ. Mẹ Bạch Mỹ và Bạch Mỹ cùng Đường Hải xuống lầu rồi, Đảng Vũ thì lên mạng trong căn phòng riêng nhỏ của cô. 
Bố Đảng Vũ bỗng chỉnh âm lượng lớn hơn một chút, rồi quay sang mỉm cười với Quân Thừa: “Cậu bé, cháu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-la-minh-song-chung/2902476/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.