Tôi hỏi Dương Địch Địch, có cảm giác giận dữ vì bị phớt lờ không?
Dương Địch Địch lại chảy nước miếng: “Ôi mẹ ơi, lần đầu nhìn kẻ biến thái lớp các cậu gần như thế, cậu ấy đẹp trai quá!”.
Tôi quyết định sau này sẽ không giúp nó đối phó với bà mẹ kế nữa.
Thực sự thì biến thái không đáng sợ, đáng sợ là biến thái không nói gì.
Quãng thời gian ngồi chung bàn, cái tên Lục Dao này suốt ngày lạnh lùng với tôi, cứ như chẳng có thất tình lục dục gì cả, chẳng ngày nào thấy mỉm cười. Có lần trong giờ học, tôi gục lên bàn ngủ thiếp đi mất, cậu ta cũng chẳng thèm gọi tôi, kết quả là tôi bị cô giáo bắt tại trận.
Bị cô gọi vào văn phòng dạy một bài ca lê thê xong, tôi mang bộ mặt đầy nước bọt về phòng học, phẫn nộ hỏi cậu ta: “Lục thiếu gia, sau này còn gặp tình huống này, nếu ngài không muốn nói với tôi thì ngài cứ đá tôi một cái là được, ok? Cho dù ngài xem như là trả thù tôi cũng được, đá tôi mạnh một tí cũng được”.
Biến thái lại khinh khỉnh nhìn tôi một cái, nói với tôi câu thứ mười một trong cuộc đời học sinh cấp ba của chúng tôi: “Hóa ra bên cạnh tôi còn có người ngôi”.
Tôi nghĩ mãi mới hiểu ra ý của cậu ta là gì.
Tức là trước đây luôn coi tôi như không tồn tại chứ gì…
Tôi thực sự muốn chạy tới chỗ mẹ cậu ta để mách tội! Dì Tinh Tinh ơi, con trai nhà dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-la-minh-song-chung/2902456/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.