Lý Diệc Phi ở bên cạnh không nhịn được bĩu môi.
“Bà chị, chị đúng là người có tiền”, Triệu Đức vừa ho khan, vừa trông ngóng Tiền Phỉ móc ra một đống tiền lẻ, “Nhìn thế này số tờ có vẻ nhiều, mà tổng cộng chưa được nổi hai mươi tệ!”
Tiền Phỉ gạt tay cậu ta ra: “Đừng có mà đánh chủ ý mấy tờ tiền băng thanh ngọc khiết(*) của chị! Đợi lát nữa xem bà chị đây dựa vào các em ấy lấy nhỏ thắng lớn, đại sát bốn phương!”
(*) Thật ra có từ thuần việt là trong sạch thì hợp nghĩa nhưng mình quyết định để cụm này để nhấn mạnh tính chất của sự việc.
Chiến tích của ba người vốn theo thứ tự lần lượt là Lý Diệc Phi > Triệu Đức > Tiền Phỉ, nhưng khi có tiền làm động lực, Tiền Phỉ vẫn luôn lười động não cũng có chí tiến thủ, bắt đầu tính toán chơi bài, thứ tự xếp hạng của ba người đã bắt đầu thay đổi.
Số lần thắng của Lý Diệc Phi và Tiền Phỉ không phân cao thấp; Triệu Đức đứng cuối, chỉ trong phút chốc cậu ta đã phải tiễn biệt một tờ nhân dân tệ nữa.
Lúc lấy một tờ nhân dân tệ thứ hai ra khỏi ví, Triệu Đức có chút hối hận: “Được lắm, Tiền Phỉ cô giả heo ăn thịt cọp(*)! Lúc trước luôn bị thua, mà sao bây giờ lại phất lên thế này?”
(*) Giả heo ăn thịt cọp: hay phẫn trư ăn cọp là thành ngữ ám chỉ đối tượng che giấu thực lực bản thân, cho đối phương một cú bất ngờ.
Vẻ mặt Tiền Phỉ có chút hả hê: “Tôi cũng không thắng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-la-minh-song-chung/119837/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.