Bên này, Dương Tĩnh Lan gấp gáp đuổi kịp Cung Cảnh Hàn, đồng thời cất giọng nũng nịu: “ Anh không thể đợi bạn gái đi chung sao, có việc gấp đến mức quên cả em à?”
Bình thường Cung Cảnh Hàn sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến những lời nói vô nghĩa của Dương Tĩnh Lan, chẳng hiểu tại sao hôm nay anh lại muốn giải thích rõ ràng. Dường như có thứ gì đó thôi thúc anh phải làm như vậy. Suy nghĩ này vừa lóe lên, chưa kịp đợi anh tìm hiểu lí do thì thân thể đã quay lại đối mặt với Dương Tĩnh Lan, trong giọng nói mang vài phần uy hiếp.
“Từ khi nào tôi và cô thân thiết như vậy? Tôi ghét nhất loại người tự ý cho mình là đúng. Đừng nghĩ tôi không nói gì là lấn tới, cô chẳng là gì với tôi. Rõ chưa?”
Trong khi nói, Cung Cảnh Hàn vô ý lộ ra khí thế chấn nhiếp đối phương ép tới Dương Tĩnh Lan khiến cô ta không khỏi lùi về sau hai bước.
Dương Tĩnh Lan giật mình, Cung Cảnh Hàn chưa bao giờ tỏ thái độ lạnh lùng như vậy với cô. Đôi mắt kia dù vẫn mị hoặc như hồ nhưng chẳng có xíu cảm tình nào mà chỉ có băng hàn lạnh lẽo, hệt như đáy hồ âm u tĩnh lặng đến đáng sợ khiến cho người đối diện một áp lực nặng nề, tưởng như bị nguyên một dãy núi đè lên.
Dương Tĩnh Lan chợt nhớ lại, Cung Cảnh Hàn không chỉ là một con hồ ly xinh đẹp mà còn có móng vuốt sắc nhọn. Đừng nhìn vẻ ngoài hiền lành vô hại của anh mà xem thường, nếu chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-la-doa-may-ben-anh/91540/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.