Chiếc xe sang trọng nhanh chóng chuyển động mang Cung Cảnh Hàn thoát khỏi dòng ngườivây quanh, mãi đến lúc không còn ai bám theo nữa, đôi mày rậm của anh mới thôi nhíu lại.
Lý Hà rõ ràng cảm nhận được bầu không khí trong xe nhẹ nhàng hẳn đi,ông âm thầm thở phào. Nói thật, suốt 8 năm lái xe cho Cung Cảnh Hàn, ông ít nhiều cũng hiểu được tính cách của vị thiếu gia này, cho nên cái gìnên nói ông mới nói, cái gì nên làm thì sẽ làm, hoàn toàn không có hànhđộng dư thừa. Có lẽ do biết tiến thối(lùi) như thế nên đến hôm nay ôngvẫn giữ được công việc tốt như thế này. Trong khoảng thời gian đó, không nhiều lần Cung Cảnh Hàn để lộ biểu tình khó chịu như vậy, e là chuyến đi lần này không thuận lợi như dự kiến chăng? Nghĩ vậy, Lý Hàcàng thận trọng hơn thường ngày. Ông cũng không muốn bản thân thành nơitrút giận cho cậu chủ nhà mình đâu a!
Cung Cảnh Hàn phiền muộn đưa tay xoa mi tâm. Từ sau khi đàm phán xong, anh vẫn chưa được nghỉ ngơi mà phải bay thẳng về thành phố K, vì thế hiện tại anh khá mệt mỏi. Bây giờ Cung Cảnh Hàn cần một nơi yên tĩnh chứ không phải một chỗ đầy người với người như lịch trình.
Ting...ting...
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của Cung Cảnh Hàn, vừa liếc sang tên người gọi, anh càng thấy phiền chán hơn. Mày rậm đã giãn ra nay có chiều hướng nhíu lại.
“Tôi nghe!” Thanh âm của Cung Cảnh Hàn hoàn toàn không cảm xúc.
Trái ngược với sự lạnh lùng của bên này, đầu dây bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-la-doa-may-ben-anh/91537/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.