Chuyển ngữ: @motquadao Hoàn thành xong ngày thi đầu tiên, Hứa Nghiên không hề cảm thấy căng thẳng như tưởng tượng. Cô vẫn ăn uống lành mạnh như thường lệ, sau đó ngồi trong phòng khách ôn bài, đến giờ lại video call với Lâm Trạch. Cô khoe với anh rằng hôm nay mình làm bài rất tốt, vừa hết giờ là lấy tay bịt tai chạy ra khỏi phòng thi, không nghe mọi người đối chiếu đáp án. Lâm Trạch khen cô: “Thông minh quá.” Hứa Nghiên không hiểu việc này có liên quan gì đến thông minh nhưng nếu anh đã muốn khen thì cô cũng cứ thức thời mà nhận vậy. Ngày hôm sau sẽ thi môn chuyên ngành. Phần này Hứa Nghiên không lo lắng lắm. Cô thấy mấy năm nay mình vẫn dạy học sinh mấy môn năng khiếu cơ bản, tài liệu ôn tập cũng đã thuộc lòng, chắc chắn sẽ làm tốt hơn môn chính trị và tiếng Anh. Cô còn kể cho Lâm Trạch nghe về anh chàng thi lại lần thứ mà cô gặp ở phòng thi hôm nay, nói người ta vừa từ số 600 ra, có dấu hiệu rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Hứa Nghiên nói với anh những chuyện này là do thói quen chia sẻ về một ngày của mình. Nhưng vừa nói xong, cô phát hiện biểu cảm của Lâm Trạch có chút không tự nhiên. Khóe miệng anh thường cong lên khi nhìn cô, giờ phút này lại có xu hướng trĩu xuống. Hứa Nghiên nghĩ liệu có phải do giọng điệu của cô có phần châm biếm và có vẻ vô tình quá không? Cô bổ sung: “Tất nhiên nếu không phải người trong cuộc thì không thể hiểu được nỗi khổ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041554/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.