Chuyển ngữ: @motquadao Cả ngày hôm đó, Hứa Nghiên cứ suy nghĩ mãi về việc nên giải thích với Lâm Trạch về “lời nói dối thiện chí” của mình thế nào, rồi lại nghĩ hay là nên ra tay trước, mắng anh sao sáng sớm đã lướt vòng bạn bè mà không đi tập thể dục. Cứ suy đi tính lại mãi, đến giờ hai người thường gọi điện trò chuyện với nhau, Lâm Trạch vẫn không gọi cho cô. Ban đầu Hứa Nghiên nghĩ có lẽ hôm nay anh tập luyện muộn, sau đó lại đoán có phải anh đang đợi cô dỗ dành không. Cô gửi cho anh một tin nhắn: “Rảnh thì gọi cho em nhé, em nhớ anh lắm.” Lâm Trạch trả lời: “Anh hơi đau đầu, đi ngủ trước đây, không đợi video call của em nữa.” Anh luôn gửi tin nhắn thoại cho cô, nếu có nhắn thì cũng sử dụng tiếng Anh. Đây là lần đầu tiên anh nhắn một câu tiếng Trung hoàn chỉnh như vậy. Quan trọng hơn là… Đây chẳng phải câu mà tối qua cô đã nhắn cho anh sao! Thế là rõ, đúng là anh đang giận thật rồi. Hứa Nghiên gửi một lời mời video call. Phía bên kia cứ chần chừ mãi. Khi cô nghĩ anh sẽ từ chối thì cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối. Là một cô nàng co được duỗi được, Hứa Nghiên hóa thân thành cái kẹp giấy nhỏ, giọng điệu nũng nịu: “Em nhớ anh quá, anh không nhớ em à~ Hay là anh không yêu em nữa rồi, hu hu hu~” Lâm Trạch: “…” Anh đang nằm trên giường trong ký túc xá, đeo tai nghe bluetooth, một tay kê sau gáy. Anh đáp: “Không hề.” Hứa Nghiên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041552/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.