Chuyển ngữ: @motquadao Chỉ vì một câu chào “bố” của Lâm Trạch mà huyết áp của Hứa Văn Tiêu lập tức tăng vọt. Ông còn giành lấy điện thoại từ tay Hứa Nghiên để tắt cuộc gọi video, giận dữ bảo con gái rằng thằng nhóc kia lẻo mép, đừng có để bị nó lừa. Hứa Nghiên thay Lâm Trạch giải thích: “Anh ấy đùa với bố thôi mà.” Cô nào dám nói thật. Hứa Văn Tiêu không thèm nghe. Ông không hài lòng về cậu “con rể” này, nhất là khi biết nhà Lâm Trạch ở tận Canada, trong đầu ông hiện lên viễn cảnh con gái mình lấy chồng xa xứ, đi biệt tăm không về, lập tức gào lên bắt Hứa Nghiên chia tay, ông không đồng ý. Hứa Nghiên: “Anh ấy đang ở Trung Quốc mà, còn là vận động viên quốc gia nữa đó!” Hứa Văn Tiêu bịt tai lại, không nghe. Hứa Nghiên tức tối ném cả nắm vỏ hạt dưa vào thùng rác, trốn về phòng mình, khóa cửa lại gọi video với Lâm Trạch, mặc kệ bố. Trên màn hình, Lâm Trạch cười áy náy: “Anh chọc giận bố em thật à?” Hứa Nghiên phồng má, trông như con sóc: “Anh cố ý phải không?” Lâm Trạch: “Phải đó.” Còn dám nhận nữa! Lâm Trạch như một cậu nhóc nghịch ngợm vừa bày trò xấu: “Anh muốn gây chút rắc rối cho em, để lúc em giải quyết rắc rối đó thì sẽ không ngừng nghĩ đến anh.” Hóa ra là dụng tâm hiểm ác như thế! Nếu không phải đang là dịp Tết, không được nói lời xui xẻo, Hứa Nghiên nhất định đã mắng cho anh một trận rồi. Lâm Trạch nhìn Hứa Nghiên tức giận, biểu cảm sinh động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041547/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.