Chuyển ngữ: @motquadao Thời gian quấn quýt không bao giờ là đủ. Đến khi chương trình tạp kỹ bắt đầu chiếu phần kết cảm ơn các nhà tài trợ, Hứa Nghiên mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Cô leo xuống khỏi người Lâm Trạch, ngồi ở một bên sofa, đỏ mặt kéo dây áo đã tụt xuống tận khuỷu tay lên, chỉnh lại cổ áo rồi dùng tay kéo phần vai áo về sau. Lâm Trạch thì co chân đặt lên mép bàn trà, cả người ngả ra sau dựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên đầu gối, tư thế thoải mái ấy giúp anh đỡ đi phần nào cảm giác bứt rứt trong người. Hứa Nghiên không dám nhìn anh, nhưng anh lại dùng đôi mắt đen nhánh ấy dõi theo cô không rời. Anh muốn kéo cô vào lòng hôn thêm lần nữa nhưng lại sợ dọa cô. Cô gái này, bình thường hay tỏ ra mạnh mẽ như chị đại, nhưng cứ ở bên anh là lại ngại ngùng. Cứ như một con chim cút giả vờ hung dữ vậy. “Chắc cơm chín rồi nhỉ.” Hứa Nghiên nhìn đôi dép đi trong nhà của mình, nhỏ giọng nói. Chắc là chín rồi, cũng gần hai giờ chiều rồi còn gì. Mà thật ra nãy giờ họ cũng ăn lai rai, nghỉ phép thì làm gì còn khái niệm ngày ba bữa đúng giờ đúng giấc chứ, phải thong thả, tùy hứng, đói lúc nào ăn lúc ấy mới đúng. Hứa Nghiên truyền bá tư tưởng này cho Lâm Trạch, anh chỉ cười cười. Anh đeo găng tay cách nhiệt, bê chiếc nồi đất còn nóng hổi ra bàn ăn rồi lấy hai bộ bát đũa. Anh múc trước cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041539/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.