Chuyển ngữ: @motquadao Hôm nay, Hứa Nghiên mặc một chiếc áo len màu trắng xanh có họa tiết tranh sơn dầu, áo được cô sơ vin với một chiếc váy xếp ly cùng tông màu. Dưới váy cô còn mặc thêm một chiếc quần tất mỏng màu da. Giờ phút này, cô thà rằng mình không mặc chiếc quần tất này còn hơn, như vậy cùng lắm tình huống bây giờ sẽ chỉ coi như là có chút gợi cảm. Chứ không phải như hiện tại, đường viền quần tất như đang “phân lô” trên mông, ngoằn ngoèo gấp nếp chẳng ra đâu vào đâu, đã thế lớp vải mỏng còn nửa kín nửa hở làm lộ ra chiếc q**n l*t cotton kín đáo bên trong. Cô xấu hổ muốn chết. Cô không muốn để lại ấn tượng trong mắt bạn trai rằng mình vừa trẻ con lại vừa nhếch nhác. Dù cô không s*x* thì cũng phải gọn gàng chứ! Hứa Nghiên: “Thả em xuống!” Lâm Trạch vẫn vác cô trên vai, xoay nửa vòng để đầu cô hướng về phía gương, còn anh thì quay lưng lại. Anh cười: “Không thả.” Hứa Nghiên cố gắng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương, giọng run run như sắp khóc: “Em chóng mặt! Em sắp ngất rồi!” Lá phổi này của cô đúng là quá khỏe, giọng cô rõ ràng rành rọt, thật sự chẳng có chút yếu đuối nào cả. Lâm Trạch không tin, lại tét thêm một phát lên đùi cô: “Không thả.” Thật ra anh không đánh mạnh, vị trí cũng không quá đáng. Anh không đụng tới mông mà chỉ đánh nhẹ lên đùi cô mà thôi. Nhưng Hứa Nghiên vẫn thấy mất mặt không chịu nổi. Cô vốn xuất thân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041537/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.