Chuyển ngữ: @motquadao Trước giờ hình như họ chưa từng nói ra chữ “yêu”. Vậy mà giờ đây, Lâm Trạch lại bảo anh yêu đi yêu lại cùng một người. Người đó đương nhiên là cô. Khóe môi Hứa Nghiên cong lên không kiềm chế được. Cô muốn đáp lại rằng mình cũng yêu anh, nhưng lại thấy ngại ngùng không thể nói thẳng ra trước mặt, chỉ đưa tay cầm lấy ngón út của anh, khẽ nói: “Được rồi, em biết rồi mà.” Sau đó hai người mua thêm hạt giống rau và dụng cụ làm vườn, từ xẻng sắt đến cào đất, cả ủng và vòi tưới, cái gì ông chủ tiệm gợi ý họ cũng mua hết. Hứa Nghiên kể với Lâm Trạch chuyện hồi nhỏ, mỗi lần sắp vào năm học mới đều tự nhủ sẽ học hành chăm chỉ, làm lại từ đầu. Thế là trước ngày khai giảng bố lại đưa cô đi mua ba lô, hộp bút, vở ghi và cả giấy bọc sách thật đẹp. Hứa Nghiên: “Mẹ em lần nào cũng mắng: “Học thì kém mà đồ dùng học tập lúc nào cũng cả đống!”” Lâm Trạch xách mấy túi đồ trong tay: “Những cái này đều là “đồ dùng học tập” cần thiết cho việc trồng trọt mà.” Hứa Nghiên đoán là anh đang dỗ mình, nhưng ai lại không thích nghe lời nói dễ nghe chứ? Nội tâm cô thấy rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn cố chấp gây sự, muốn xem thử Lâm Trạch có thể thiên vị mình đến mức nào. Cô kể chuyện mình năm ngoái từng lên kế hoạch giảm cân bằng cách vận động: “Em định chạy bộ buổi sáng nên đã mua hết giày thể thao, giày chạy bộ, tất thể thao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041534/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.