Chuyển ngữ: @motquadao Hứa Nghiên cất chìa khóa vào túi xách, không tiếp tục tham quan phòng ốc nữa. Đêm qua cô ngủ quá muộn nên bây giờ thấy mệt rã rời. Cô ngồi xuống sofa, tựa lưng nghỉ ngơi. Cô thấy Lâm Trạch đã sắp xếp xong nguyên liệu nấu ăn, phân loại rau củ thừa cất vào ngăn mát tủ lạnh rồi xoay người vào bếp nấu cơm. Vì anh quay lưng lại với phòng khách nên Hứa Nghiên dứt khoát nằm luôn lên sofa. Từ góc này, qua cánh cửa kéo bằng kính trong suốt, cô có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trong bếp. Đột nhiên cô thấy đề nghị kết hôn của Lâm Trạch thật ra cũng khá ổn đấy chứ. Bởi vì lúc này, khi nằm ở đây, cô mới cảm nhận được sự thư giãn mà trước giờ chưa từng có trong mối quan hệ của họ. Trong bếp không có điều hòa mà cửa lại đóng kín nên chắc hẳn rất nóng. Cô thấy Lâm Trạch dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán. Hứa Nghiên lớn tiếng gọi tên anh. Cô gọi hai tiếng, Lâm Trạch kéo cửa kính, thò đầu ra hỏi: “Em gọi anh à?” Tiếng máy hút mùi rầm rì vang ra từ căn bếp, rất ồn ào. Hứa Nghiên vẫy vẫy tay: “Anh lại đây một chút.” Lâm Trạch đang cầm một bó cần tây vừa rửa sạch, nghe cô nói vậy thì mang cả bó qua: “Sao vậy?” Hứa Nghiên thấy vài giọt mồ hôi nơi chân tóc anh: “Anh không thấy nóng à?” Lâm Trạch: “Cũng tạm.” Hứa Nghiên “chậc” một tiếng: “Anh rõ ràng nóng thấy rõ còn gì, không sao đâu, có thể cởi áo sơ mi ra mà.” Lâm Trạch cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041531/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.