Chuyển ngữ: @motquadao Câu hỏi của Hứa Nghiên khiến Lâm Trạch sững người một lúc. Vừa lúc đó thang máy đến tầng một, cả hai cùng tiến vào, đứng cách nhau một khoảng không xa không gần. Thang máy đi lên, dừng ở khu vực nhà hàng ở tầng 3. Một nhóm khách vừa dùng bữa xong bước vào, lượng khách khá đông nên có người phải chen chúc đứng giữa hai người họ. Hứa Nghiên cúi đầu tránh sang một bên, cố gắng không tiếp xúc với người lạ. Cổ tay cô bất ngờ bị ai đó nắm lấy. Là Lâm Trạch. Lâm Trạch kéo cô lại gần, nhờ lợi thế hình thể, anh chỉ nói một câu “xin nhường đường”, rồi dễ dàng vượt qua người đứng giữa, chuyển sang đứng bên cạnh Hứa Nghiên. Anh đã ở ngay cạnh rồi nhưng vẫn không buông tay cô ra. Hứa Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang nhìn thẳng phía trước, biểu cảm như một chính nhân quân tử. Cô lại cúi đầu nhìn tay anh, rút tay mình ra. Anh không ngăn hành động của cô lại, buông tay mình ra để tay cô rời đi. Nhưng cô không có ý định rời đi, mà chỉ muốn rút cổ tay ra để nắm tay anh bằng chính tay mình. Lúc từ chợ sáng trở về, cô là người nắm tay anh, lòng bàn tay anh khi ấy mở ra, bị cô dắt đi như búp bê. Còn bây giờ ngón tay anh đã khép lại, bọc bàn tay nhỏ nhắn của cô trong lòng bàn tay mình. Anh cúi đầu nhìn cô, nói một câu mà chỉ hai người mới hiểu: “Hẹn.” Cô nghe thấy vậy thì tiến lại gần anh hơn, chân cũng nép sát vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041525/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.