Thiên Long lái xe tới chỗ đèn tín
hiệu thì dừng lại bởi lúc này là đèn đỏ.
Chợt Gia Hân nói:"Chờ tôi một chút nhé" Sau đó xuống xe băng qua bên
kia đường. Thiên Long cho hạ kính xe xuống môi khẽ cười:"Thì ra là mua kẹo
bông gòn"
Gia Hân thích thú nhìn hai que kẹo
bông gòn trên tay. Chợt một chiếc xe lao
nhanh về phía cô. Gia Hân chưa kịp định thần lại thì cô đã thấy mình được ai đó
ôm vào lề. Gia Hân lăn vào vỉa hè, hai cây kẹo bông gòn đã bị rớt, tay cô cũng
bị rách một mảng do cọ sát vào mặt đường, máu chảy ra một ít.
-Hức... Kẹo bông gòn... tay mình
còn chảy máu nữa_Gia Hân rơi nước mắt hết nhìn cây kẹo rồi lại nhìn tay mình(Chời
ạ giờ k pải lúk nghĩ đến chuyện đó nhìn người kế bên đi)
-Anh thấy cậu bạn kia bị thương
nặng hơn em đó_Anh chàng bán kẹo bông gòn đến gần Gia Hân. Gia Hân lúc này cô
mới nhớ ra cô được ai đó ôm vào lề.
-Là ai vậy nhỉ? Là ai đã tốt với
mình như vậy?_Gia Hân nghĩ thầm sau đó quay ra sau cô trợn to hai mắt khi thấy
người con trai nằm dười nền, người đã cứu cô chính là Thiên Long. Đầu anh đang
chảy máu.
-Thiên Long anh sao vậy? Tỉnh lại đi. Hu hu. Đừng làm tôi sợ
mà_Gia Hân vỗ vỗ vào mặt Thiên Long nước mắt trào ra liên tục.
Thấy Gia Hân mất bình tĩnh anh bán
kẹo bông gòn liền tốt bụng giúp đỡ, tay lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương
tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-giu-trai-tim-anh-that-can-than-em-nhe/2180599/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.