“Sao nó dám… dám làm vậy với con bé!” Trên màn hình đang phóng to là cảnh tượng Bích Liên khỏa thân, quỳ rạp dưới đất. Hai tay cô ta ôm bàn chân của Hà nâng niu y như ôm báu vật hiếm có, tỉ mỉ liếm từng chút, từng ngón chân một.
“Ông không thấy sắc mặt cô ta tỏ ra rất thích thú à, làm gì có vẻ là bị ép buộc chứ?” Lê Minh chế giễu: “Ông chưa được cô ta phục vụ như thế bao giờ chứ gì? Xem đi, xem để mà rút kinh nghiệm cho lần sau.”
Võ Khánh đau lòng ôm ngực, vẻ mặt ông ta tràn đầy sự thất vọng, tự lẩm bẩm: “Tại sao con bé lại biến thành như vậy!”
“Bản tính của cô ta vốn dĩ thế, nó được quy định bởi đặc điểm của gen trội, sẽ không cưỡng lại nổi cám dỗ nhục dục đâu. Ông nghĩ lại sẽ hiểu ngay, nếu không như thế sao cô ta có thể không suy nghĩ gì mà loạn luân với ông. Tâm lý phải vặn vẹo cỡ nào chứ? Đấy là bất chấp, bất chấp ông hiểu không? Còn bao nhiêu những gã đàn ông khác, ông vẫn nghĩ đều là chiêu trò gài bẫy ác ý của Ái Lan à, không không, ông đã nhầm, chính cô ta cũng tự nguyện, ả đàn bà kia chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.” Lê Minh trầm trồ tán dương. Ông ta nói với giọng trôi chảy, sang sảng cứ giống như là đang đi quảng cáo cho thành quả của mình.
Ngữ điệu hết sức tự hào. Chỉ thiếu mỗi nước ưỡn ngực dáo diết vỗ tay nữa là thành không khí của buổi báo cáo khoa học.
Đáy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933396/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.