Mà lúc này tại thành phố Nhật Hạ bên cạnh.
Trong lúc chờ mọi người suy nghĩ, Tuấn Kiệt đã ra ngoài phòng họp để gọi điện cho Nhật Ly. Sắc mặt căng thẳng lạnh lẽo của anh sau khi cúp máy cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Lâm thấy vậy liền cố nhịn cười, chỉ có thể là Nhật Ly mới khiến cho chủ nhân có bộ dáng như thế này.
Cứ nhìn mà xem, cuộc gọi đã kết thúc được vài phút rồi mà chủ nhân vẫn còn đứng nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng thì tủm tỉm mỉm cười, chốc chốc lại bấm sáng. Đã vài phút trôi qua cũng chưa có ý muốn quay trở lại bên trong.
Ngón tay thon dài xoa lên gương mặt cô gái trên màn hình, miệng lẩm bẩm: “Chờ anh nhé!”
Tuấn Kiệt nghĩ ngợi rồi lại bấm thêm một cuộc gọi khác cho ông Lê Tuấn. Rất nhanh đã có hồi đáp.
Giọng nói ấm áp từ trong đó truyền ra: “Tuấn Kiệt, con vẫn ổn chứ?”
“Vâng, mọi người thì sao rồi?” Anh mỉm cười nhẹ giọng hỏi.
“Chúng ta đã tới biệt thự trong núi, Lam Linh cũng ở đây, nhưng khi người của cha đến chỗ Nhật Ly thì không thấy con bé, vẫn còn đang cho người đi tìm.” Ông Tuấn có vẻ rất sốt ruột, giọng nói có chút gấp gáp.
“Cô ấy đã tới Hùng Thiên rồi, cha mẹ yên tâm, ở đó đừng ra ngoài. Con sẽ nhanh chóng trở lại ạ.” Tuấn Kiệt cẩn thận dặn dò: “Cũng đừng dùng phương tiện liên lạc cũ, toàn bộ đều phải bỏ đi.”
“Cha biết rồi, chúng ta không mang theo để lại cả ở biệt thự. Tình hình bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933386/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.