Chương trước
Chương sau
Nghe gã ta nói như vậy đột nhiên Bích Liên có dự cảm không tốt, nhưng quả thực lúc này cô ta đang bị rơi vào đường cùng, không còn lối thoát, nghĩ một lát liền cắn răng quả quyết: “Vâng.”
“Đúng là đời tôi chưa từng gặp người đàn bà nào tuyệt như cô. Thật chịu chơi!” Hà khì khì cười.
Bầu không khí sau câu nói của gã ta lập tức trở nên yên tĩnh.
“Nói đi! Điều kiện của anh là gì?” Bích Liên cẩn trọng hỏi.
Gã đàn ông này chính là loại người nham hiểm xảo quyệt, bình thường khi đối mặt với mọi người luôn luôn trưng ra bộ mặt hiền lành vô hại, tươi cười nịnh hót, chỉ có ai từng ở bên cạnh tiếp xúc gần với gã ta mới có thể hiểu được gã ta thực sự đáng sợ tới mức nào.
Thù hằn ai cũng sẽ không thẳng mặt đối đáp lại, mà ngấm ngáng chân. Trong quá khứ có nhiều kẻ máu mặt còn bị gã ta đạp xuống bùn không sao ngóc được đầu dậy nổi.
Huống chi một diễn viên nhỏ nhoi như cô ta, lại dám trốn khỏi móng vuốt của gã ta rồi tự tung tự tác.
Việc cô ta cố tình cắm sừng rồi ly dị với gã ta đã khiến con ác quỷ trong gã hoàn toàn thức tỉnh, một khi gã ta đã nổi giận thì người xung quanh đều phải khiếp sợ. Bích Liên hiểu, nhưng chẳng còn cách nào khác, cô ta lại vẫn lao đầu vào.
Dù gì gã ta cũng đã ở trong vòng luẩn quẩn này nhiều năm như vậy, lại là người có thế lực, cũng coi như có bản lĩnh.
Nếu như không thể giúp cô ta thoát được hiểm cảnh trước mắt thì ít ra đối với tương lai sau này chắc cũng có chút lối thoát.
Đây chính là mục đích mà trong đầu Bích Liên giờ này đang nhắm tới.
Cũng chỉ có gã ta mới có thể nghĩ cách giúp được.
Nếu không dù cho cô ta có cố gắng thế nào, thì cũng không thể chuyển mình thoát thân.
Mãi lâu mà đầu dây bên kia vẫn yên tĩnh khiến Bích Liên cảm thấy sốt ruột, cô ta bồn chồn nhịn không được liền hỏi: “Anh nói xem, điều kiện là gì?”
“Quay về với tôi.” Hà nhếch mép nói.
“Vậy chuyện của tôi...” Bích Liên đắn đo.
“Chuyện đó tôi sẽ có cách, cô thích được lên truyền hình, tôi sẽ giúp...” Gã ta bật cười. Ánh mắt lóe lên tia nham hiểm.
“Tôi vừa nhận được văn bản cấm diễn của bộ Văn hóa, anh thực sự có cách hay sao?”
“Ha ha, chuyện tốt của cô là lão già họ Võ đấy!” Nói rồi gã ta gằn giọng: “Nếu cô không tin thì thôi.”
Hà dứt khoát tắt máy.
Nhìn cuộc gọi bị ngắt kết nối, đáy lòng Bích Liên chợt “lộp bộp” một tiếng.
Cô ta không tin chớp mắt mấy cái để xác nhận lại. Cuối cùng vì muốn giãy giụa lần cuối, đành nhịn xuống lòng tự trọng lần nữa gọi lại cho gã ta.
Cuộc gọi vừa kết nối, giọng Bích Liên đã vội vã vang lên: “Anh… tôi đồng ý, tôi tin anh.”
Hà khẽ nhếch mép cười.
Tiếng cười lạnh lùng, nghe giống như trào phúng, lại có phần hả hê. Gã ta đã sớm đoán được tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này và cũng giăng sẵn tấm lưới để chào đón cô ta rồi.
Sắc mặt Bích Liên nghe vậy hơi trắng bệch.
“Tôi nói, nếu như cô muốn tồn tại ở trong cái vòng luẩn quẩn này, thì trước hết phải tự biết chính mình có bao nhiêu bản lĩnh, đừng có cố gắng mơ tưởng tới thứ không thuộc về mình rồi lại ngu ngốc lao đầu đâm theo. Cô phải biết mình phù hợp với thứ gì, vị trí của cô ở đâu, đừng tự đào hố chôn mình rồi sau đó gọi tôi đến lấp. Lần này là tôi nể mặt tình nghĩa cũ. Chỉ duy nhất lần này thôi đấy.”
Bích Liên nghe xong nhất thời nóng nảy, nhưng vẫn cố kiềm chế lại, nhỏ nhẹ đáp: “Em biết rồi, đều nghe anh hết.”
“Nhớ đấy, đừng có để tôi phát hiện ra cô qua lại với bất cứ tên đàn ông nào. Ngay cả lão già họ Võ kia. Tôi mà biết sẽ lột da lão ta ra bọc trống. Chừng nào cô chuyển tới đây ở, chừng đó tôi bắt đầu giúp cô.” Hà thản nhiên nói.
Bích Liên nghe tới việc phải dọn về nơi đó sống, cô ta kinh sợ mở to hai mắt, miệng mấp máy ngập ngừng.
Đầu bên kia, Hà tiếp tục cười mỉa mai, âm thanh phát ra càng lúc càng lạnh giống như hàn băng, ngay cả một tia ấm áp cũng không có: “Sao nào? Không nguyện ý? Đừng quên đây là cô đang gọi điện cầu xin tôi giúp đỡ... Chả nhẽ nghĩ tôi là đứa trẻ, chỉ cần cô dứ kẹo là sẽ ngoan nghe theo? Cô còn muốn lừa gạt tôi? Cô nghĩ tôi cũng ngu ngốc giống cô, đần độn không biết gì mà cứ mù quáng lao đầu vào giúp cô vô điều kiện nữa hay sao? Bây giờ cũng muộn rồi, cứ vậy đi, chừng nào cô tới đây sẽ nói tiếp.”
Hà vừa dứt lời, điện thoại cũng “tút tút” liên tục báo hiệu cuộc gọi lần nữa ngừng kết nối.
Bích Liên suy sụp nằm ngửa trên giường, ngước đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà trống rỗng, cảm thấy trong lòng chính là đang có một cái vực sâu không đáy đang ăn mòn mọi tia lý trí của cô ta, sau đó cứ lớn dần.
Cô ta hiểu rõ, cuộc đời mình đến đây chính là hết.
Từ đáy mắt của Bích Liên chậm rãi hiện ra tia hận thù sâu sắc.
Tất cả đều tại Nhật Ly.
Đều là do con ranh này!
Lần đó nhẽ ra người phải kết hôn với gã đàn ông ghê tởm là Nhật Ly mới phải. Cớ sao lại đẩy sang người cô ta?
Nếu như vậy, có phải là hiện tại cô ta và Hà đã không có chút dính níu nào với nhau, sẽ không bị liên lụy tới mức này? Có khi người khơi ra chuyện cô ta và Võ Khánh chính là gã cũng nên...
Nghĩ thế, Bích Liên lại tức đến không thở nổi, cô ta đập tay đập chân xuống nệm phát ra tiếng bịch bịch. Cả người giẫy đành đạch như con cá đang giẫy chết.
Lát sau, ánh mắt cô ta cũng bắt đầu trở nên điên cuồng rồi chợt ngồi dậy, phẫn nộ với tay nhặt mọi thứ trong tầm với xuống nền nhà.
“Nhật Ly! Mày cứ đợi đấy cho tao!” Cô ta nhìn chằm chằm phía trước, nghiến răng gằn giọng nói...
***
Sáng hôm sau tại ngôi nhà nhỏ của Nhật Ly.
Cô đã dậy từ rất sớm, sau khi Tuấn Kiệt đi làm, cũng rời nhà tới trung tâm thương mại. Tối nay về nhà gặp cha mẹ nuôi của anh nên cô muốn mua một món quà gì đấy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.