Tuấn Kiệt ngoan ngoãn làm bức tượng cò, co chân im lặng đứng ở đó, đối với anh đây không phải là hình phạt, nó là niềm vui.
Hồi bé mỗi khi hai người cá cược chuyện gì, người luôn cố để bị thua cuộc chính là Tuấn Kiệt và hình phạt sau mỗi lần như vậy chính là đứng giống thế này.
Bao nhiêu năm rồi chưa có ai bắt anh làm điều này?
Có chút hồi hộp chờ mong.
Nhật Ly nằm nghiêng người quay lưng lại Tuấn Kiệt, giọng cô rất khẽ đều đều vang lên: “Anh biết không, năm đó… lúc không tìm thấy anh em đã vô cùng tuyệt vọng. Sau anh, bà ngoại cũng bỏ em lại, em từng có suy nghĩ chấm dứt cuộc sống bế tắc này nhưng rồi em lại không đủ dũng cảm.”
Chỉ nghe thôi anh cũng có thể cảm nhận rõ sự tuyệt vọng mà Nhật Ly đã từng trải qua.
Ngừng một chút, cô lại tiếp tục nói.
“Em sợ rằng, nếu sang thế giới đó lại chẳng gặp được anh thì sẽ ra sao?”
“Rồi cuối cùng em cũng tìm ra được lý do để có thể tiếp tục tồn tại.”
“Đó là sống cả cho anh và… báo thù cho mẹ.”
“Khi anh xuất hiện lần nữa với thân phận mới… em xin lỗi, khi đó em đã thực sự rung động, xong lại tự lừa mình dối người mà lẩn tránh.”
“Em thấy có lỗi với Tuấn Phong, em có lỗi với cả Tuấn Kiệt…”
Giọng nói của cô nhỏ dần, sau đó chậm rãi biến mất.
Chưa tới mười lăm phút sau người trên giường đã không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Nhịp hô hấp đều đều, sâu dần. Nhật Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933358/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.