Lam Linh đợi một lúc lâu mới thấy cửa mở, Nhật Ly vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt đang quấn khăn lông; khi nhìn thấy cô nhóc đứng ở cửa cũng bất ngờ lắm. Cô đứng sững người ngây ra chưa biết nên nói gì.
“Chị, không mời em vào nhà hay sao?” Lam Linh nháy mắt tươi cười, còn giơ túi đồ đang xáchtrong tay lên: “Em lại tới ăn vạ nhà chị đây này.”
“...” Chính thất tới thị uy hay sao?
Nhật Ly chột dạ nghĩ, sau rồi lại lắc đầu tự chấn an chính mình, cô cười gượng gạo: “Chị ăn rồi.”
Lam Linh không để ý tới thái độ khách sáo của Nhật Ly, cô ấy chen người đi vào bên trong, chạy thẳng vào phòng bếp lưu loát lấy đồ bày ra kệ rửa.
“Chị mau sấy tóc đi, em sơ chế trước, tẹo nữa chị xuống nấu nhé. Em biết giờ hơi vội nên mua mấy thứ này chắc là sẽ không làm khó được chị đâu.”
“Ừ.” Nhật Ly chần chờ giây lát rồi thở dài bước lên phòng.
Cô ngồi ở mép giường, tay cầm máy sấy bần thần không biết nên làm gì tiếp theo. Tay giơ lên rồi lại hạ xuống.
Nếu như người khác khi rơi vào tình huống như cô sẽ hành động thế nào nhỉ?
Đây có phải là tình địch hay không?
Nhưng... cô có là gì của Tuấn Kiệt đâu mà gọi là tình địch. Có chăng chỉ là một quá khứ xa xôi không còn được nhắc tới.
Trong chuyện này, chẳng ai đáng trách cả, chỉ có Nhật Ly cô là thiếu may mắn mà thôi.
Sau một lúc trốn tránh, rốt cuộc thì Nhật Ly cũng nghĩ xong rồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933355/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.