Bích Liên ở nhà đợi tin tức từ đoàn làm phim mà đứng ngồi không yên. Đột nhiên cô ta lại cảm thấy có chút lo lắng, bất an. Rõ ràng là chồng cô ta đã gọi điện đánh tiếng từ trước, buổi thử vai cũng rất thành công. Vậy mà chờ mãi vẫn không thấy mấy người đó liên lạc. Quả thực cô ta không muốn gọi điện thoại từ để hỏi, như vậy sẽ làm mất đi giá trị của bản thân. Dù sao thì cô ta cũng là vợ của một đạo diễn tên tuổi, tuy khả năng diễn xuất còn hạn chế nhưng lượng người hâm mộ lại rất đông đảo. Nhiều bộ phim nhỏ mời cô ta còn không thèm ngó tới kia kìa. Bây giờ đánh tiếng tới dự án này như thế coi như là đã cho bọn họ mặt mũi rồi. Vậy mà cớ sao còn lạnh nhạt đến vậy? Mặc dù hiện tại cô ta tai tiếng đầy mình, nhưng dù gì cũng đã có độ nhận diện nhất định trong giới. Nếu không phải do con ranh Nhật Ly hãm hại từ vụ ngoại tình của bạn trai cũ, danh tiếng của cô ta cũng không bị dậu đổ bìm leo đến mức này. “Ả đàn bà đê tiện, sẽ có ngày tao dìm mày ở dưới gót chân!” Bích Liên gằn từng tiếng. Đúng là nếu không phải do Nhật Ly, cô ta sao có thể bị rơi vào tình cảnh thảm hại bây giờ. Mà nói đi cũng phải nói lại, cô ta chính là tự làm tự chịu. Nhóm lửa hại người nhưng lại đốt cháy tới chính mình. Cũng đâu có oan! Bích Liên càng nghĩ càng thấy tức giận, không nhịn được vô thức bấm sâu móng tay vào trong lòng bàn tay, đến khi cô ta nhận ra, lòng bàn tay trắng như tuyết đã hiện ra vết hằn đỏ đến nỗi như sắp bật máu. Cô ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi thả lỏng tay, suy nghĩ về tình huống hiện tại để tìm cách giải quyết. Tuy nói đạo diễn Khắc Trung là một người tài hoa, nhưng dù sao ông ta cũng chỉ là một đạo diễn nho nhỏ của phòng vé. So với đạo diễn phim truyền hình như chồng cô ta chính là thua xa vài cây số. Làm gì có quyền kiêu ngạo ở đây? Nhất định ông ta không dám cự tuyệt! Bích Liên ngồi trước gương trang điểm tự kỷ một mình hồi lâu. Chợt nghe thấy tiếng xe ô tô của gã chồng đã về. Cô ta sửa sang lại một chút nhan sắc có phần nhợt nhạt của mình rồi nhanh chân xuống lầu chạy ra đón người. "Anh về rồi! Anh có thăm dò được danh sách diễn viên đóng bộ phim đó không? Bên phía tay đạo diễn kia trả lời thế nào? Ông ta rốt cuộc đã đồng ý chưa?" Bích Liên đu bám vào cánh tay của Hà gặng hỏi. "Hỏi rồi!" Gã liếc mắt nhìn sang lạnh nhạt đáp. Nhắc tới việc này, cơn tức giận của đạo diễn Hà lại muốn bùng phát. Danh tiếng của gã ta vì người đàn bà này mà hôm nay phải hổ thẹn không ít. Tài năng thì như một con phò còn đòi ngoi lên làm ngôi sao hạng A. Đóng mấy MV ca nhạc hoặc chương trình giải trí kiếm Fans còn tạm được. Nhất là loại nào lẳng lơ càng tốt. Cơ mà ngẫm lại vài bộ phim cô ta đóng mà gã ta nhớ được, không trà xanh thì cũng là bạch liên hoa ba “Ng”. Tức là tụ hợp đủ ba yếu tố: ngu, ngon và ngầm. Ngu trong ngu ngốc. Ngon là ngon lành, thuộc kiểu thích khoe, hở bạo để tạo scandal. Ngầm, là loại nghệ sĩ sẵn sàng chấp nhận thỏa thuận đen để đạt được mục đích. Bích Liên nhận thấy thái độ lạnh nhạt của chồng cũng không dám hỏi nhiều nữa, lặng yên theo gã ta vào phòng khách. Tuy là gã đàn ông này có chút cục cằn, thô lỗ. Nhưng cũng là một người có tài năng, nếu cô ta biết lợi dụng thật tốt, rất có thể sẽ tạo ra được những bước tiến thuận lợi trong sự nghiệp của bản thân giống như mẹ cô ta đã từng nói. Cần phải triệt để lợi dụng cơ hội này để đổi lại những gì cô ta đang phải chịu đựng. Nghĩ vậy, Bích Liên liền hít một hơi thật sâu, đè xuống sự bất mãn trong lòng, cười dịu dàng: "Hiện tại em chỉ có mình anh làm chỗ dựa, diễn xuất chính là mơ ước lớn nhất của em. Mà bản thân em cũng tự nhận thấy năng lực của bản thân còn kém cỏi, nhưng anh là đạo diễn anh cũng hiểu mà. Nếu như không có cơ hội để thử sức thì sao em có thể tiến bộ được? Trong giới, anh lại là đạo diễn có tên tuổi, một câu nói của anh có tầm ảnh hưởng ngang với khẩu dụ của hoàng đế, chỉ cần anh dụng tâm tốt với em, em tin anh nhất định sẽ có cách giúp được em, có phải không?” Đạo diễn Hà nghe xong hơi nhướng mày, gã ta vòng tay sang ôm lấy Bích Liên vào lòng giọng thoả mãn: “Thực biết ăn nói. Giá như trước ống kính em cũng làm tốt được như thế này…” Bích Liên chợt khựng lại, cô ta có một dự cảm không tốt. Bàn tay đang đặt trên ngực người đàn ông cũng trở nên gượng gạo. “Hôm nay anh vừa nói chuyện với Khắc Trung.” Đạo diễn Hà thì thầm. Bích Liên ngả đầu vào bờ vai của gã ta, mũi khẽ khịt che giấu sự chán ghét thứ mùi cơ thể của gã ta: “Ông ta từ chối em rồi!” Cô ta ủ rũ nói. “Ừ!” Dù cảm thấy trước kết quả, nhưng khi nghe chính miệng chồng mình khẳng định, cô ta vẫn cảm thấy tràn trề thất vọng và buồn bã. “Ai được chọn?” Giọng nói hờn ghen vang lên. Bàn tay cô ta bắt đầu kịch liệt run rẩy vì tức giận. “Một gương mặt mới, diễn xuất khá tốt!” Hà liếc nhìn qua Bích Liên nhếch miệng nói thêm: “Nếu em thích bộ phim này, có thể ứng vai nữ phụ, tuy là nhân vật phản diện đáng ghét nhưng nó phù hợp với em, nếu may mắn sẽ giúp nâng cao kỹ năng đứng trước ống kính cho em.” “Nữ phụ?” Bích Liên nghiến răng hỏi lại. “Nữ phụ cũng là anh phải nhờ cậy mới được, đấy là nếu em thích, không thì thôi. Trước mắt cứ đóng vài bộ phim sitcom nhỏ đi.” “Đóng mấy bộ rác phẩm ấy đến bao giờ em mới nổi tiếng được!!!” Bích Liên giận hờn. Chắc chắn do con ranh kia đã tác động vào kết quả lựa chọn. Không thế thì làm sao mà đạo diễn Khắc Trung lại bỏ qua một ngôi sao như cô ta để tìm tới một kẻ lạ hoắc? Phim chiếu phòng vé chính là cần phải có Fans đông, không phải sao? Một gương mặt lạ thì lấy đâu ra nhiều người yêu thích mà mua vé tới xem? “Rác phẩm? Em mà cũng có tư cách gọi chất xám và công sức lao động của người khác là rác?” Hà cau mày đẩy Bích Liên ra. Cô ta hoảng hốt biết mình đã lỡ lời liền vội vã ôm lấy gã ta làm lành: “Đạo diễn vĩ đại của em ơi! Anh hiểu ý em không phải chê bai bọn họ hay là coi thường ý tốt của anh mà. Chỉ là em nghĩ mục tiêu của em là những bộ phim mang tính chất nghệ thuật, nên không muốn tham gia vào những thể loại mì ăn liền kia. Anh đừng nói vậy oan uổng cho em, lần này em chỉ hy vọng anh có thể giúp em có cơ hội, em nhất định sẽ thể hiện thật tốt, tuyệt đối sẽ không để anh phải thất vọng, vai nữ phụ cũng được." Nghe cô ta nói vậy, đạo diễn Hà cũng có chút nguôi ngoai. Dù sao, đây cũng là vợ mình, gã ta vẫn nên giúp một chút xem chừng cũng không thiệt, nên thở dài nói: “Được rồi. Lần sau em ăn nói cho cẩn thận. Những lời kia nói với anh thì được, nơi khác tuyệt đối chớ có hé răng.” "Để lát anh gọi lại cho phía đoàn phim thương lượng với ông ta một chút! Nếu như có thể được, anh mong rằng em hãy tận dụng thật tốt cơ hội này. Đừng có mà giở trò ngu ngốc." Bích Liên hiểu gã ta đang ngầm cảnh cáo mình, nhưng như vậy nghĩa là cô ta đã được vào đoàn phim, thoát được chỗ này tạm một thời gian, coi như cũng không tệ. "Cảm ơn chồng yêu." Bích Liên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn suông?” Ánh mắt dâm tà của Hà liếc nhìn vào Bích Liên. Cô ta hiểu ý ngượng ngùng đứng dậy, đưa tay cởi xuống từng món quần áo trên người mình. “Em trả công anh, vợ chồng thì đâu cần tính toán!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]