Anh chỉ im lặng đứng đó thôi cũng đã trở thành tâm điểm ngắm nhìn của vô số người. Số lượng khách chờ xe, còn cố tình bị nhỡ chuyến mỗi lúc một đông.
Với bộ âu phục màu đen chỉn chu, gương mặt anh tuấn, dáng người cao ráo, Tuấn Kiệt hoàn toàn chẳng cần có bất cứ cử động nào cũng có thể tự tạo thành một bức tượng hoàn mỹ.
Thấy cô, anh lập tức vẫy vẫy tay ánh mắt như đang nói: “Đấy, em nhìn đi, tôi chỉ cần đứng đây không thôi cũng có vô số người thèm.”
Nhật Ly trợn mắt đi tới, đứng yên ở chỗ cách anh ba bước chân, miễn cưỡng mỉm cười: “Tổng giám đốc, thật trùng hợp! Anh cũng đứng ở đây để bắt xe à?”
Tuấn Kiệt nhếch môi, giơ tay kéo cô tới gần. Nhật Ly bị bất ngờ, dưới chân lập tức lảo đảo hẫng một bước, bị anh kéo vào trong lòng, lập tức cảm thấy hoảng sợ.
“Anh làm gì thế?” Cô quát lên.
Đám đông ồ lên thích thú. Vài người còn lấy điện thoại ra chụp lại.
“Đừng nhúc nhích.” Sắc mặt Tuấn Kiệt không chút thay đổi, anh nâng tay giúp cô lấy xuống chút vụn giấy không biết dính lên tóc từ lúc nào, động tác vừa dịu dàng lại rất tự nhiên.
Nhật ly ngơ ngác, gương mặt bất giác đỏ bừng lên. Cô hơi lui về sau một bước, giơ tay lên vén lọn tóc bị vương ra sau tai, lúng túng khó hiểu, không dám nhìn vào mắt của anh, ấp úng giải thích:
“Chuyện về Vinh... Tôi chỉ muốn nói rõ ràng với anh, nhưng không đồng nghĩa với việc chấp nhận sự quan tâm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933290/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.