Võ Khánh như một con thú hoang bị chọc giận, ông ta hùng hổ bỏ ra khỏi nhà. Bằng một cách nào đó, chưa đầy một tiếng sau đã ôm Bích Liên trở lại. Tác dụng của thuốc kích dục vẫn chưa hết, cô ta còn đang đu bám trên người cha mình và ra sức cọ.
Ái Lan nhìn thấy, sắc mặt cũng tái mét. Bà ta lắp bắp không nói lên lời.
Võ Khánh không thèm nhìn lại, ôm Bích Liên lên lầu về thẳng phòng của cô ta. Một lúc sau ông ta quần áo xộc xệch đi ra quát xuống dưới nhà: “Còn không mau gọi bác sĩ Từ đến đây!”
Lúc này Ái Lan mới thoát khỏi sự khiếp sợ, máy móc nhấc ống nghe của điện thoại lên, bấm số.
Đầu dây bên kia mãi mới mới nghe máy: “A lô!”
“Chào anh, tôi Ái Lan đây. Phiền anh tới nhà tôi một chuyến được không?”
Bác sĩ Từ nghe vậy liền nhếch môi cười, chuyện ầm ĩ tối nay ông ta cũng có được xem, đúng là mỹ mãn. Chà chà không ngờ con bé đấy cơ thể lại dẻo dai đến vậy. Cứ nghĩ lại là ông ta liền thấy rạo rực.
“Được tôi sẽ đến ngay.”
“Cảm ơn anh!” Ái Lan đáp lại rồi cúp máy. Ánh mắt bà ta nhìn lên lầu, không biết đang nghĩ gì.
Bà cụ Võ thì nãy giờ vẫn nhắm mắt ngồi im ở kia, nếu như bàn tay bà ta không phải đang lần tràng hạt, Ái Lan cũng cho rằng bà ta vì quá xúc động mà chết rồi cũng nên.
“Mẹ, mẹ trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Ái Lan nhẹ giọng khuyên nhủ.
Bao nhiêu năm nay bà ta nhẫn nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933283/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.