“Còn ngồi trơ ra đấy làm gì? Mau gắp đồ ăn cho con rể Hà đi.” Võ Khánh tưởng Nhật Ly vui quá nên bị đơ liền thúc giục.
Hình như cả nhà này cho rằng cô bị thiểu năng hay sao mà dám sắp đặt cho cô như vậy?
Ái Lan lén nhìn sang, cặp mắt sắc sảo hiện lên tia sáng khôn khéo. Bà ta cũng không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ con bé chê con rể Hà không xứng với mình hay sao?”
[Đúng quá còn gì?] Nhật Ly nhếch miệng cười.
“Mẹ, sao có thể! Anh Hà vừa có tiền, lại có danh tiếng, lấy anh ấy muốn gì được nấy, ở ngoài kia có bao nhiêu người xếp hàng còn chẳng tới lượt đấy!” Bích Liên đúng lúc xen lời vào.
“Sao cô không đi mà lấy!”
“Chị, em đã có hôn ước rồi mà. Vả lại chị còn chưa có gả đi, em đâu dám đi trước chị!” Bích Liên nhẹ nhàng nói.
Ái Lan lập tức chen vào: “Đúng đấy, con thật biết suy nghĩ thấu đáo!”
Hai mẹ con kẻ tung người hứng đúng là rất có tâm.
“Chúng ta và cháu rể Hà đã bàn bạc xong hết rồi, ngày tốt đã chọn. Danh sách khách mời cũng đã lên. Báo với mày một tiếng để mày chuẩn bị vậy thôi.” Bà Cụ Võ vừa ăn vừa nói như chuyện đương nhiên.
[Một câu con rể Hà, hai câu cháu rể Hà, các người muốn làm mẹ người ta đến điên rồi à?]
“Từ giờ mày đã trở thành gái đã có chồng, liệu liệu mà đi đứng ăn mặc.” Bà ta tiếp tục. “Mặc cái đồ gì nhìn không khác gì đứa đầu đường xó chợ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933280/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.