Bóng tối chậm chạp tiến đến, mang tới bao nhiêu điều đáng sợ. Trong khi đó, chiếc xe của Tuấn Kiệt vẫn bon bon chạy trên con đường chạng vạng ánh sáng đi về phía dãy phố cổ của Nhật Ly.
Không ai nói với ai câu nào.
Nhật Ly cảm thấy cổ tay chỗ mà Tuấn Kiệt vừa nắm lấy kéo đi như bị bỏng. Mọi cảm giác đều tập trung ở duy nhất nơi ấy. Thế nên cô chẳng hề hay biết người đàn ông ngồi bên ghế lái vẫn thi thoảng liếc mắt sang bên cạnh.
Chiếc xe dừng lại ở đầu đường, Nhật Ly không khác gì một con rối bước xuống xe.
“Cảm ơn tổng giám đốc!” Cô rầu rĩ chào Tuấn Kiệt.
“Ừ.” Anh gật đầu chào lại rồi khởi động xe lái đi.
Thoát khỏi phạm vi không gian của anh, Nhật Ly hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành. Cô chợt bừng tỉnh nhìn đồng hồ, sáu giờ ba mươi lăm phút, ném vội cái túi nilon đựng trứng thối trong tay vào thùng rác rồi lật đật chạy vào nhà thay một bộ quần áo thoải mái, sau đó lọc cọc dắt chiếc xe máy cũ của mình ra ngoài phóng tới cửa hàng giao đồ ăn nhanh.
Tuấn Kiệt chạy xe tới góc đường đưa lại cho Lâm rồi nhảy qua các nóc nhà bám theo Nhật Ly.
Lâm thở dài khẽ lẩm bẩm: “Chủ nhân, ngài cứ như này thì còn vất vả đến bao giờ nữa?”
Trực tiếp bắt về là xong, không phải nhanh hơn à?
Hôm nay tặng hoa rồi, ngày mai tặng quả, ngày kia là bánh ngọt…
Tôi làm ông tơ cho hai người đấy nhé!
Lâm vừa điều khiển xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933270/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.