Bảo Anh ngước nhìn anh, ú ớ không ra câu. Sao tự dưng cô lại rơi vào hoàn cảnh đáng xấu hổ thế này, ngay trước mặt bạn của cô.
Thanh Tâm không để ý gì đến biểu tình của Bảo Anh, chỉ biết ngạc nhiên vì không ngờ lại gặp ngay người mình luôn ngưỡng mộ bấy lâu nay. Thanh Tâm tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội chào hỏi nhiệt tình:
"Anh Phong, lâu lắm rồi không gặp. Không ngờ lại gặp được anh ở đây. Anh cùng ngồi dùng bữa đi, tụi em cũng chỉ mới bắt đầu."
"Được rồi, tôi đến đây cũng vì lời mời nên chắc chắn phải dùng bữa chứ."
Nói xong Phong liền ngồi xuống băng ghế bên cạnh Bảo Anh. Cô lại hoảng hồn, vội vội vàng vàng nép sát vào góc trong. Gặp nhau nói dăm ba câu cô còn không nói lại anh, bây giờ ngồi đây trong bàn ăn này, chắc cũng cả tiếng đồng hồ, cô biết nói cái gì bây giờ.
Được rồi, chẳng phải cô cũng có ý muốn mời anh ta tối nay đi ăn đấy sao? Thì cứ coi như là đang mời anh ta vậy. Nhưng mà, ở đây còn có Thanh Tâm, cô lại càng sợ hãi vì cái miệng của anh. Anh chưa từng nhường nhịn hay nói một câu nào thảo mai với cô, ngược lại chỉ thẳng thừng dạy dỗ cô mà thôi.
Mải nghĩ về cảm nhận của mình, Bảo Anh quên mất đi vẻ biểu hiện của Thanh Tâm đối với Chấn Phong. Hình như cô ấy đã biết anh từ trước, không những thế lại còn nói chuyện rất vui vẻ, có vẻ thân tình nữa.
Vậy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dua-tay-cho-anh/2656531/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.