Lòng trí hỗn loạn vì tư thế cận kề quá gần, trong khi bàn tay anh vẫn nóng hổi bám chặt lấy cô, nhưng Bảo Anh cũng không lòng nào nghĩ ngợi xa xôi hay thẹn thùng vì sự đụng chạm này. Điều cô lo nhất là sức khỏe của con người này. Anh không bị ngất, anh vẫn nhận thức được, nhưng lại không thể mở mắt ra. Cô lấy tay sờ trán anh, hơi sốt một chút. Định hỏi anh thêm một chút xem có thêm triệu chứng gì không nhưng nhớ lại lời anh trợ lý nói "đừng hỏi, đừng nói gì nhiều" nên cô lại im bặt. Cô vẫn đứng đó, nhìn vô như thể đang ôm lấy anh vậy. Lòng không sao bình tĩnh nổi.
Nhưng kỳ lạ là, cô không cảm thấy bài xích sự đụng chạm da thịt này, điều mà cô rất cấm kỵ. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng chấp nhận một người khác phái nào đụng đến người cô nếu như không có một mối quan hệ đặc biệt cho phép điều ấy. Ngày còn nhỏ thì ba. Lớn lên yêu đương thì chỉ có Minh. Những lúc vào vai, cô phải sống bằng cảm xúc của nhân vật mới có thể đóng trọn vẹn bộ phim.
Bây giờ lại đang ở trong một tư thế mờ ám thế này, sự đụng chạm rất rõ, mà cũng đã bao nhiêu phút trôi qua, cô vẫn không cảm thấy ghê tởm, ngược lại, hình như có chút cảm giác tin tưởng thì phải.
Đang định gọi cho Lê Phan hỏi xem anh ấy đến chưa, nhưng còn loay hoay chưa với được cái điện thoại trên bàn thì lại thấy anh ta gọi. Cô vội dứt khoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dua-tay-cho-anh/2656528/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.