Cúp điện thoại rồi mà cô vẫn bàng hoàng. Bèn nhìn đồng hồ - đã 10 giờ khuya. Trời ạ, khuya khoắt thế này rồi mà anh ta vẫn lái xe đến đây làm gì vậy? Giờ anh ta đến đây rồi cô phải ăn nói thế nào? Tự dưng lại gặp nhau ở khách sạn. Tự dưng cô bối rối khôn tả.
Nhưng nghĩ đến có người vì mình mà đi một đoạn đường xa đến đây, lập tức cái cảm giác êm ái như có cọng lông vũ quét ngang qua cõi lòng lại rất rõ ràng.
Nhưng nó chỉ tồn tại trong tích tắc đến nỗi nếu không để ý thì cũng không nhận ra. Sao cô lại dám tự mình đa tình như thế. Chắc là anh ta có việc gì ở đây nên tiện đường đến mà ghé qua hỏi han mình thôi. Cũng phải, lúc trưa anh có nói cũng vì có ít việc liên quan gì đó ở Cần Thơ, có thể tiện đưa cô về được nhưng vì mới bay chặng dài nên không thể.
Ủa, nếu đã không khỏe thì sao bây giờ lại lái xe đến đây được. Ừ chắc vì đã nghỉ ngơi đủ rồi. Chắc là vậy.
Tự thắc mắc tự trả lời xong thì cũng là lúc Phong gọi đến:
"Bây giờ cô muốn xuống sảnh hay muốn tôi lên phòng?"
Hả? Sao tự nhiên đường đột vậy? Miệng cô lắp ba lắp bắp:
"Dạ...anh đợi tôi một chút...tôi xuống ngay."
Trả lời xong mà cô vẫn không hiểu sao mình lại bị con người này dẫn đi như bị bỏ bùa vậy. Thoắt một cái chỉ qua một cuộc điện thoại anh ta đã có mặt ở đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dua-tay-cho-anh/2656522/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.