Lúc xe dừng lại, Trình Mẫn theo bản năng đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, cảnh tượng trước mắt không giống trong tưởng tượng của cô lắm.
Cô bỗng thấy hoảng hốt một cách vô cớ, những điều đang diễn ra quá không chân thật, thân là người trong cuộc mà cô vẫn cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.Lục Hạo Nam gọi cô một tiếng nhưng không nghe tiếng đáp lại nên quay đầu nhìn cô.
Cô đang ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng không biết là cây bạch quả vàng rực hay những chú chim đang bay lượn trên đỉnh đầu đã cướp mất trái tim cô.Lục Hạo Nam vẫn nắm tay Trình Mẫn như thường lệ.
Khi bọn họ đi sóng vai nhau, Trình Mẫn rất ít khi kéo tay anh mà thường là mười ngón tay đan chặt.
Sở dĩ có loại thói quen này là bởi Trình Mẫn cảm thấy cử chỉ tay trong tay này giống như đang ỷ lại vào đối phương nên nắm tay sẽ tốt hơn.
Hơn nữa cô rất thích ý nghĩa của việc nắm tay: Mười ngón tay nối liền với tim nên cái nắm tay cũng tương đương với hai trai tim kề cạnh bên nhau.Lời này của cô rất có ý nghĩa nên Lục Hạo Nam lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Mỗi khi hai người ra ngoài với nhau, chỉ cần có cơ hội là anh sẽ nắm tay cô.
Trình Mẫn còn vì thế mà cười nhạo anh, hỏi anh có phải rất sợ cô đi lạc không.Đúng là anh sợ thật.
Ngay cả chính bản thân anh cũng không tưởng tượng nổi mình lại lo được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-den-hon-em/2495415/chuong-39.html