Sau một hồi chen lấn bở cả hơi tai, cuối cùng Zen cũng thoát được ra khỏi đám đông và tiến về bàn của mình với một khay thức ăn đầy ụ: ngoài hai món Huyên gọi, còn có thêm bim bim, bánh ngọt, xoài dầm, trà chanh... Đặt khay thức ăn xuống, nó nhấc ly trà sữa và một đĩa bánh kem đưa cho thằng bạn.
- Của mày đây!
Nhìn đống thức ăn trên bàn mà con bạn vừa mang về Huyên không khỏi trố mắt ngạc nhiên.
- Mày ăn gì mà lắm thế hà? Không sợ béo à?
- Tao mua cho cả mày nữa đấy! Lâu lắm không đãi mày, hôm nay được dịp thì cứ ăn đi! - Nó nháy mắt tinh nghịch.
Huyên khẽ cười trước thái độ của con bạn thân. Cậu buột mồm khi nhìn thấy lon nước ngọt trên tay Zen:
- Mày vẫn thích uống trà chanh à?
Đặt lon nước ngọt đang uống dở xuống bàn, Zen vân vê vài lọn tóc trước mặt và đáp, trong giọng nói xen lẫn một thứ cảm xúc khó tả:
- Ừ! Trà chanh vẫn là thức uống mà tao yêu thích. Không hiểu sao tao luôn có cảm giác nó gắn liền với một thứ gì đó rất thân thuộc mà tao đã từng đánh mất.
Không khí giữa hai đứa bỗng trở nên trầm lắng hẳn. Mỗi người như đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
- Mày đừng nghĩ ngợi nhiều quá! Cứ như bà cụ non ấy! - Huyên trêu nó để lấy lại bầu không khí vui vẻ ban đầu. Đôi mắt Zen đột nhiên mở to, miệng nó há hốc nhìn Huyên với vẻ ngạc nhiên tột độ. Cậu nhìn thấy biểu hiện khác thường ở con bạn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
- Mày có cần thể hiện thái quá như thế không?
- Không! Sau lưng mày... - Zen xua tay, không nói nên lời.
Theo phản xạ, Huyên quay đầu lại. Tiến đến trước mặt cậu lúc này là ba bốn đứa học sinh trạc tuổi, và chúng đều mặc đồ đen. Không khó để nhận ra chúng là người của Ghost. Một tên trong số đó bước lên trước với vẻ mặt đằng đằng sát khí khiến Zen giật thót, nó không nghĩ một người mới chuyển đến như Huyên đã làm gì để ảnh hưởng đến “bọn họ”, chiếc bánh đang cắn dở trên miệng nó chực rơi ra. Ngược lại với sự lo lắng của nó, khuôn mặt Huyên vẫn lộ rõ vẻ bình tĩnh. Nhưng sự bình tĩnh đó ngay lập tức đã bị thay thế bởi vẻ sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt: Tên vừa nãy đang cúi đầu chào Huyên. Cả hai đứa nó đều đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, không hiểu chuyện gì đang diễn ra? Không để bọn nó phải chờ lâu, câu nói tiếp theo sau hành động vừa rồi của hắn đã giải đáp mọi thắc mắc.
- Chào cậu! Phó thủ lĩnh của chúng tôi muốn gặp cậu, phiền cậu đi theo chúng tôi.
Zen đưa mắt sang nhìn Huyên và bắt gặp ánh mắt cậu ta cũng đang nhìn nó. Nó nhìn thấy sự băn khoăn trong đôi mắt ấy: Đi hay không? Và rồi... sau một phút suy nghĩ, Huyên cũng quyết định:
- Tôi sẽ đi... - Huyên đứng dậy, trước khi đi còn quay lại nhìn nó muốn ám chỉ rằng: Đừng lo, không sao đâu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]