Chương trước
Chương sau
- Phòng nhạc cụ đây rồi! Vào chứ? - Trong màn đêm tĩnh mịch, lạnh giá (bởi sương đêm) đến rợn người, giọng nói của Zen vang vọng, chạy dài đến cuối dãy hành lang ngút ngàn rồi mất hút trong không trung. Gió mạnh đập cửa liên hồi, tiếng cọt kẹt của cái cửa sổ nào đó đung đưa trên bản lề bất giác làm bọn nó giật mình; tiếng gió luồn qua khe cửa, rít lên từng đợt tạo nên những âm thanh "u... u..." như hiệu ứng âm thanh thường gặp trong những bộ phim kinh dị... Lúc nãy, khi chơi trò bỏ phiếu để quyết định mạo hiểm hay không Zen đã thua, nhưng cho dù thế nào nó cũng không thể bỏ mặc bạn bè được thế nên bây giờ nó đang có mặt ở đây, trước cửa phòng nhạc cụ.

- Vào chứ! Hình như cửa không khóa. - Vừa nói, Thiên vừa thận trọng đẩy cửa bước vào, tiếp đến là Huyên, Vân và cuối cùng chỉ còn nó và Vũ vẫn đang do dự.

- Mày vào trước đi! - Mặt Vũ nhăn nhó, hai hàm răng va lập cập vào nhau đến là tội, trông mặt lúc này tức cười quá xá. Thế là Zen hít một hơi thật sâu bước vào trong cái hộp “ bóng tối ” ấy, theo sau nó là Vũ. Tối, tối quá! Dường như bóng tối đang làm chủ cả nơi đây, không thấy gì cả.

- Bọn mày đâu rồi? - Trong giọng nói của Zen đã pha chút hoang mang. Nó lần mò trong bóng tối và va phải cái gì đó đau điếng, nước mắt chực trào ra thì một cảm giác ấm áp quen thộc nơi bàn tay. Một ai đó đã nắm lấy tay nó.

- Suỵt! Ở đây rất lộn xộn, cẩn thận ngã đấy! - Nó biết giọng nói này của ai. Tại sao lúc nào cậu ấy cũng xuất hiện khi nó cần nhất vậy nhỉ?

Ý nghĩ đó vừa bất chợt thoáng qua tâm trí Zen, nó chưa kịp nói lên những khúc mắc thì... “Tách!” Đèn bật sáng. Zen mừng vì nó không phải lần mò trong bóng tối nữa, nhưng những gì đang hiện ra trước mắt khiến nó bị đứng hình mất mấy giây. Nó thử chớp mắt một lần nữa và tự véo má mình để chắc rằng nó không nhìn nhầm hay là đang mơ. Khung cảnh nơi đây thật sự rất rất “lộn xộn”. Những bộ bàn ghế bị bôi bẩn nằm lăn lóc khắp mọi nơi, những nhạc cụ bị phá hỏng trông te tua phát khiếp, phòng nhạc cụ bây giờ trông như một đống hoang tàn, đổ nát. Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã làm chuyện này? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập hiện lên khiến đầu óc nó quay cuồng. Chợt, một tiếng nói cất lên từ đằng sau khiến nó bừng tỉnh:

- Bắt quả tang rồi nhá! Các trò là học sinh lớp nào đêm hôm lẻn vào trường phá hoại tài sản của nhà trường hả? - Tiếng quát của bác bảo vệ khiến nó giật mình, bao nhiêu lời muốn thanh minh không hiểu sao không thể thốt ra được, cứ ấp úng mãi:

- Bọn em... bọn em...

- Không phải bọn em làm! - Sắc mặt của mấy thằng bạn của nó lúc này cũng chẳng khác nó là bao.

- Chứng cứ rành rành thế này mà còn chối cãi à? - Một giọng nói trầm bổng cất lên, nhẹ tựa lông hồng nhưng đối với bọn nó nghe thật cay độc. Lưu Ly, chính là cô ta.

Zen nhìn không chớp mắt đứa con gái đứng sau cô ta - cô gái mà nó đã từng tin tưởng và thân thiết nhất. Tại sao Phương lại có mặt ở đây? Tại sao lại đi với Lưu Ly? Phương tránh ánh nhìn như muốn xuyên thẳng vào tim của Zen, cô bé ngoảnh mặt đi như sợ phải đối diện với đôi mắt nó. Giờ thì Zen đã hiểu, thì ra tất cả chỉ là một màn kịch, đây là một cái bẫy được toan tính từ trước, và bọn nó đã thật ngu ngốc khi chui đầu vào. Một cảm giác hụt hẫng xâm chiếm tâm hồn Zen khi bị người tin yêu nhất phản bội. Đau. Trái tim nó như đang rỉ máu, dao đâm vào tim cũng không đau thế này. Nghẹn đắng. Đầu óc quay cuồng, trống rỗng, đôi mắt Zen trở nên vô hồn, bàn tay nó nắm chặt khiến cho những móng tay sắc nhọn đâm sâu vào da thịt tê tái, đôi vai nó run run, môi nó bị cắn chặt đến bật máu. Một giọt nước nóng hổi khẽ rơi ra từ khóe mắt như rửa sạch mọi nỗi đau, mọi dối trá...

***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.