Chương trước
Chương sau
Con bé ngước nhìn thằng nhóc bằng đôi mắt ầng ậng nước, nó nhìn ra sự kiên định trong đôi mắt nó, nó biết Nu sẽ không bao giờ thay đổi quyết định đâu, hơn nữa người bắt cậu ấy phải rời xa nó là bố của Nu, cho dù nó có khóc, có níu kéo thì sẽ thay đổi được gì chứ! Con bé đưa tay lên quệt nhẹ giọt lệ vương trên khóe mắt và nở nụ cười buồn:

- Được, sáng mai tớ sẽ đến!

Ngày hôm sau, thằng nhóc đã có mặt tại địa điểm hẹn đúng giờ, con bé vẫn chưa thấy đến. 7h30’... Vẫn chưa thấy con bé đâu cả. 8h45’... Vẫn chỉ có thằng nhóc một mình dưới gốc cây. 9h30’... Mây đen kéo đến ùn ùn, trời bắt đầu đổ mưa, thằng nhóc vẫn kiên trì đứng đợi, nó tin chắc rằng con bé sẽ đến. 10strong0’... Dưới gốc cây sồi già, một dáng hình đơn độc, nhỏ bé đang đứng lặng lẽ trong màn mưa. Mưa lạnh buốt cắt da cắt thịt khiến cơ thể thằng nhóc run lên từng đợt, những tán sồi già như ngả ra, muốn dùng thân mình để che chở, bảo vệ cho thằng nhóc nhưng cũng chỉ đủ sức che chắn cho nó một phần nào sự lạnh lẽo của cơn mưa mà không thể nào làm giảm bớt nỗi buốt giá trong trái tim nó. Hơn 3 tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng người đó đã không đến...

- Bố nói sao? No bị tai nạn giao thông và... đã mất rồi ư? - Đầu óc thằng nhóc choáng váng, nó không dám tin vào tai mình điều bố nó vừa nói. - Bố buông con ra, buông con ra, con muốn đi gặp No! Bố lừa con!

- Thằng ngốc này! Con bé đó chết rồi, nó chết rồi mày nghe rõ chưa? Nhốt thiếu gia ở trong phòng, không cho ra ngoài cho đến khi hoàn tất thủ tục sang Pháp!

Thằng nhóc khụy xuống, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt và bộ đồ nó đang mặc. Trái tim nó đau đớn, tâm hồn nó như bị cào cấu thành từng mảnh. Nó gục ngã.

Những ngày sau đó, nó sốt li bì, miệng luôn mồm kêu: “No, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi!”. Hai tuần sau, nó tỉnh dậy và cứ ngỡ rằng mình chỉ vừa trải qua một giấc mơ khủng khiếp, nhưng không ngờ đó không phải là mơ, nó đã hy vọng là vậy nhưng sự thật phũ phàng lại quất vào tâm hồn non nớt của một thằng nhóc bảy tuổi những vết roi sắc bén, ứa máu. Nó thu mình trong căn phòng tối tăm không một khe sáng, không ăn không uống, chỉ ngồi một chỗ trên giường thất thần lẩm bẩm gọi tên một người...

***

Vài ngày trước...

- Père (tiếng Pháp là bố),hãy nói thật cho con biết có phải mười năm trước bố đã nói dối con về cái chết của No không?

Người đàn ông trạc năm mươi tuổi khá sửng sốt và ngạc nhiên trước câu hỏi của con trai mình. Mái tóc màu nâu sáng lấm tấm hoa râm đung đưa theo cái gục đầu đầy suy tư, dường như ông đang cố nhớ lại người mà con ông đang nói đến. Tuy đã năm mươi nhưng trông ông vẫn còn khá trẻ, những suy tính, lo toan trên thương trường bao nhiêu năm qua cũng không làm giảm bớt phong độ của người đàn ông trải đời này. Đôi mắt xanh thăm thẳm như đại dương ấy đang xoáy sâu vào đứa con trai trước mặt, ông đáp gọn:

- Đúng vậy!

Như chỉ chờ có thế, cơn tức giận tích tụ trong đầu cậu bao nhiêu năm qua được dịp bùng nổ. Cậu cầm lọ hoa trên bàn ném thật mạnh vào tường và hét lên:

- Sao bố lại làm vậy với con?

- Vì sao ư? Con nên hỏi bản thân mình mới đúng. Vì nó mà con cương quyết không chịu sang Pháp với ta, vì một con bé mà con sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp của mình sao? - Người cha không hề tỏ ra nao núng trước cơn thịnh nộ của con trai mình, ông bình thản đáp.

- Nhưng chẳng phải sau đó con đã đồng ý sang Pháp sao?

- Đúng, con đồng ý sang Pháp với ta nhưng có chắc rằng sau này con sẽ không bỏ trốn đề về Việt Nam vì nó?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.