Lúc Diễm Thuần tỉnh lại thì đã thấy xung quanh nhuốm đầy sắc trắng của bệnh viện rồi. Cô cảm thấy dạo gần đây mình thật có duyên với nơi này.
Cổ họng đau quá. Cảm giác cứ như vừa bị mắc xương cá vậy. Và cũng giống như, do đột nhiên phải hét lớn một cách bất ngờ nên hiện tại thấy rất khô khan.
Thụy Phương! Phải rồi, chính miệng cô đã từng gọi ra cái tên ấy. Điều đó có nghĩa là: mọi chuyện đâu phải giấc mơ.
Bây giờ anh đang ở đâu, chuyện vừa xảy ra đó, là thật chứ?
- Diễm Thuần, con... - Có tiếng mở cửa, vú Lam hốt hoảng bước vào.
Linh cảm của cô mách bảo rằng, đã có chuyện không hay.
- Vú, có chuyện gì? - Giọng cô khàn đục như một người say.
- Thụy Phương, con mau đến với nó...
Không đợi vú Lam nói hết câu, Diễm Thuần đã lao ra khỏi cửa. Với vận tốc xấp xỉ với ánh sáng, cô rẽ hướng vào một hành lang gần đó. Bác sĩ chật cả lối đi, có một người nằm trên băng ca, chiếc chăn trắng đã được phủ kín khỏi đầu.
Đừng! Đây, chắc không đâu, không phải...
- Anh đang giở trò gì vậy? Sao lại nằm ở đây? - Diễm Thuần thất thần, lay lay cái xác.
- Xin cô đừng quá đau buồn. - Một vị bác sĩ đặt tay lên vai cô, tỏ vẻ thông cảm - Tần thiếu gia bị rơi xuống từ một vị trí khá cao nên cơ thể đã bị tổn thương không ít...
Cộng thêm phát đạn trên bụng nữa, bấy nhiêu đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-qua-khu-ngu-yen/3297434/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.