Diễm Thuần chỉ vừa mới tỉnh dậy, sức khỏe có phần hơi yếu, không thể hoạt động nhiều.
Nhưng nhờ vậy Thụy Phương mới có thể hợp lý mà ở bên cạnh chăm sóc cô. Anh cảm thấy vui vì Diễm Thuần đã chịu nghe theo lời khuyên của bác sĩ, chịu khó ăn uống cho mau bình phục lại.
- Em nhìn gì đấy? - Thụy Phương có chút bối rối khi cô gái trước mặt cứ nhìn anh chằm chằm - Mặt anh dính nhọ, hay là mực tàu?
- "Vì sao không để tôi chết?" - Diễm Thuần buồn bã, ánh mắt cũng theo đó mà rưng rưng.
Cứ tưởng cô nhìn là vì đã nghĩ thông suốt, định chọc ghẹo anh gì đó. Có ngờ đâu, vẫn là loại suy nghĩ này. Thụy Phương có chút không hài lòng, giọng trầm xuống hẳn:
- Vì sao nhỉ? Chắc là do anh yêu em...
- "Vậy thì có liên quan gì?"
- Khờ quá, sao lại không liên quan? Anh yêu em, cho nên nếu em muốn chết, anh sẽ là người gánh ngay ý nguyện đó giúp em!
Vì em là cả nguồn sống của Huy, của cả Tần Thụy Phương này. Anh không thể trơ mắt ra nhìn em rời xa mình được.
- "Dư thừa!" - Diễm Thuần cố gắng lãng tránh - "Đừng nghĩ dùng những lời này thì có thể xóa được vết thương trong lòng tôi!"
Từ đầu đến cuối, con tôi, là do anh gián tiếp hại chết...
- Thuần à, em hỏi thì anh nói. Chứ anh không hề bảo rằng em phải tha thứ cho anh. Điều anh muốn bây giờ là em phải sống thật tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-qua-khu-ngu-yen/3297432/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.