Buổi chiều, Huy có thể tự mình về nhà, vì anh còn nhớ đường rất rõ. Thật may là anh đã về trước Diễm Thuần rồi nha. Vậy thì hôm nay Huy sẽ giúp cô nấu cơm trước, đây là thứ khá dễ làm nên anh không sợ nó sẽ khó ăn.
Rồi Diễm Thuần cũng về sau đó, lúc này anh đang ngồi trên ghế không ngừng quay quay chiếc bút trên tay. Thấy bóng dáng cô gái nhỏ thấp thoáng qua khe cửa, Huy liền chạy ra ôm chầm lấy cô:
- A, em về rồi!
- "Từ từ nào, đừng nháo!" - Diễm Thuần vỗ vai anh.
Rồi cả hai cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Đang lúc ăn cơm, Huy bỗng trầm ngâm:
- Diễm Thuần này...
- "Huh?"
- Anh yêu em!
Diễm Thuần suýt đánh rơi bát cơm xuống nền nhà. Ôi trời, Huy vừa nói gì thế này?
- "Vì sao lại nói như vậy?" - Cánh môi cô trở nên run run.
- Vì đọc trong những tờ giấy kia. Anh thấy khi người nam nói như thế, người nữ sẽ rất vui.
Trời ạ, Diễm Thuần giật mình phát sốt. Tâm hồn trong sáng của anh có phải đã bị đầu độc rồi không? Không! Huy hiện tại vẫn chỉ là một đứa trẻ, câu nói này có lẽ anh chỉ nói đùa cho vui thôi, nhỉ?
Thì ra, có lẽ Huy chẳng thể nào hiểu được câu nói đó có ý nghĩa quan trọng như thế nào...
- Nè, em có vui không? - Câu nói của anh cắt ngang mạch suy nghĩ của Diễm Thuần.
- "Ừ, vui lắm!"
- Vậy hãy để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-qua-khu-ngu-yen/3297391/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.