Hắn rất hay về trễ, không biết là do mải mê chui rúc ở cái bar nào nữa. Diễm Thuần không quan tâm, cô chỉ tức là mình cứ phải thức canh cửa cho hắn. Không biết đến khi nào hắn mới thôi hành hạ người khác đây?
- Sao còn chưa đi ngủ? - Giọng hắn lè nhè, nghe mà phát bực.
- Ơ hay! Chính ai bảo là tôi phải canh cửa, giờ lại nói thế là sao? - Diễm Thuần nổi cáu.
- À, uhm... Lần sau không cần phải thế nữa. Cứ đi ngủ trước đi! - Hắn dịu giọng nói.
- Cảm ơn lòng tốt của anh!
Lại kể, không biết ban ngày hắn chơi giỡn ra sao mà hễ về đêm là nói mớ. Khiến cho Diễm Thuần không ít lần phải từ phòng bên cạnh chạy sang, sờ trán xem hắn có bị "ấm" ở đâu không? Nhưng rồi tên háo sắc lại thừa dịp, tưởng cô là chiếc gối ôm nên cứ thuận tay kéo xuống là ôm chặt.
- Buông ra! Anh làm gì vậy? - Diễm Thuần hét lên.
Nhưng nói chuyện với hắn lúc này cũng như không vì hắn ngủ say như chết ấy.
- Á... á... - Diễm Thuần đành cắn vào tay hắn, làm ai kia hét lên thất thanh.
Thế là hắn tỉnh dậy. Tuy cách làm này có chút kì quặc, không được chính thống cho lắm nhưng thôi kệ đi, miễn có kết quả là được.
- Em dám cắn tôi? - Hắn trừng mắt.
- Ai bảo anh cứ táy máy lung tung. Làm gì được nhau nào? - Diễm Thuần khoanh tay, bày ra vẻ mặt thách thức.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-qua-khu-ngu-yen/3297381/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.