- Alo...
- Dì...
- Tiểu Thuần đó sao? Dì nhớ con lắm!
- Sao dì lại mượn nợ của bọn xã hội đen để đánh bạc? Con không ngờ...
- Dì không cô ý. Tiểu Thuần, con giúp dì với. Bọn người đó hung ác lắm!
- Không ngờ lần đó dì hỏi địa chỉ của con là vì mục đích này. Bây giờ dì định bán con để trừ nợ à?
- Nếu không làm thế thì bọn chúng sẽ giết dì mất. Tiểu Thuần, xin con...
Tút tút tút...
Diễm Thuần cúp điện thoại, thu mình ngồi sát vào bức tường mà khóc. Tuy lúc nhỏ dì đối xử với với cô không được tốt lắm nhưng đã không để cô thành đứa trẻ lang thang. Bây giờ đi ra nông nỗi này, Diễm Thuần có thể làm ngơ được không? Đành rằng đi giúp việc cho hắn sẽ trừ nợ, nhưng hai từ "giúp việc" ấy với một cô gái từng va chạm với đời như cô thì cũng đủ biết nó bao gồm những việc gì. Cô khó nghĩ quá. Phải chi bây giờ có chàng trai ấy ở đây, cô sẽ chẳng ngần ngại mà dựa vào bờ vai cậu, khóc một trận thật hả hê cho quên đi mọi nỗi buồn đau đớn.
Sáng rồi, Diễm Thuần lười biếng xếp chăn gối lại và bước xuống giường. Hôm qua cô đã khóc nhiều lắm. Nhưng khóc rồi thì thôi, hôm nay cô sẽ thu lại nước mắt. Phải mạnh mẽ, kiên cường lên mới được. Vì nước mắt kia đâu phải là thứ có thể tuỳ tiện mà lãng phí, phải không?
Đứng giữa ngã ba đường, một hướng là đi đến quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-qua-khu-ngu-yen/3297379/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.