Jinna đã được bác sĩ đưa ra phòng hồi sức để theo dõi tình hình, nếu có tỉnh dậy hoặc như nào thì gia đình sẽ báo cho bác sĩ đến kiểm tra. 
Tại phòng hồi sức ấy, nhìn cô bé chỉ mới 18 tuổi với gương mặt đầy vết thương và đi kèm đó là ống thở oxi, chẳng ai có thể tin được một cô bé như thế lại kiên cường vượt qua được cửa tử thần. 
“Cún à, mau dậy đi con. Đừng ngủ như thế nữa, mọi người ở đây với con đây” 
Ông Trịnh đau lòng, vừa nói vừa cầm tay con bé xoa nhẹ cưng chiều. 
Còn Nhã Uyên đứng đó nhìn thẳng vào Jinna, nàng không thể ngờ vụ tai nạn đã biến người nàng yêu trở thành như thế này. Đôi mắt nàng vốn rất đẹp, nhưng nay đã khóc quá nhiều và trở nên không còn sức sống ở trong đôi mắt ấy nữa. 
“Ba này, hay con với ba đi về thay đồ rồi sau đó mình trở lại đây sau được không?” 
Ý của Thục Nghi có vẻ cũng khiến ông Trịnh hiểu ý liền đồng ý. Ông dặn dò với nàng. 
“Con ở đây với Jinna giúp bác, tí nữa bác sẽ vào thăm con bé sau” 
“Dạ, bác với chị về cẩn thận ạ” 
Hai người cũng rời đi, lúc này chỉ còn Y Trân và nàng, không thể nào kiềm được nỗi đau ấy nên nàng liền ngồi xuống òa khóc như một đứa trẻ. Nắm lấy đôi tay cùng với kim tiêm ấy khiến lòng nàng như đứt từng đoạn. 
“Mau tỉnh dậy đi Cún à, em định để tôi chống chọi với mọi thứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-em-lam-vo-co/3548103/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.