Mất hơn 3 tiếng phòng cấp cứu cuối cùng đã tắt đèn, cửa từ từ mở ra. Trên chiếc giường được đẩy ra là hình ảnh Jinna nằm với bình oxi cùng với chai nước biển được truyền vào cơ thể em. 
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, bên trong cơ thể nạn nhân có khá nhiều những viên thuốc ngủ. Người nhà chú trọng quan tâm đến bệnh nhân của mình, vì có thể rơi vào dấu hiệu trầm cảm đấy” 
Nghe xong ai cũng tỏ vẻ buồn bã, vì mãi mê công việc nên chẳng chịu để ý và dành những điều đơn thuần đến cho Jinna. 
“Ba xin lỗi là ba đã sai vì đã không quan tâm đến con” 
“Được rồi giờ chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng hồi sức, gia đình đến để hoàn thành các thủ tục còn lại” 
Chiếc giường được y tá đẩy đi nhẹ nhàng trên con đường sảnh của bệnh viện, từ khi nảy đến giờ Nhã Uyên nghe hết nhưng chẳng biết phải làm như thế nào cho phải, làm thế nào cho đúng. 
*Là do tôi đúng không, Jinna…* 
Những giọt nước mắt ấy lại rơi xuống, biết là Jinna sẽ không hay không biết nhưng nàng không thể nào kiềm lòng khi thấy Jinna nằm trên giường với những kim tiêm chi chít trên tay như thế. 
“Cô giáo đến phòng hồi sức với Jinna đi, gia đình tôi làm thủ tục một tí” 
Thục Nghi tạo cơ hội cho nàng được riêng tư với Jinna những lúc như thế này, vì chị biết khi Jinna tỉnh dậy điều mong muốn sẽ được nhìn thấy nàng đầu tiên. 
Và thế là nàng đi cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-em-lam-vo-co/3548088/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.