Jinna ngồi dậy nhưng Nhã Uyên lại không cho mà ngăn cản. 
“Em nằm nghỉ ngơi đi, lưng em như thế rồi định làm gì nữa” 
Không những là lưng mà còn có cả chân, đôi chân ấy lại sưng tím lên vì lực đánh của bà Trịnh giáng xuống. 
Jinna cố chấp ngồi dậy nhìn nàng. 
“Cô à, em không thể hứa gì được trong thời gian này. Nhưng cô hãy đợi em được không, đợi em đến lúc em thuyết phục được ba mẹ của em” 
Nàng cũng hiểu được tình cảnh bây giờ ra sao, hiểu được nỗi đau cả hai hứng chịu. 
“Tất nhiên rồi, tôi đợi em được. Cả đời này tôi đợi em còn được cơ mà” 
Nàng nói với chất giọng tích cực hơn bao giờ hết để cho Jinna không cần lo lắng, với cả nàng biết nàng đang yêu ai nàng muốn điều gì nên nàng mới dám nói như thế. 
Jinna lại khóc, khóc nấc lên và ôm nàng. Không chịu được và không thể giấu nổi cảm xúc nên đã òa khóc lên như một đứa trẻ. 
“Thôi ngoan nè không được khóc, khóc chẳng giải quyết được gì hết mà làm đau chúng ta thêm thôi” 
“Chẳng phải cô cũng đã khóc sao?” 
Nàng biết chứ, nàng chỉ muốn nói như thế để Jinna không phải rơi lệ nữa. 
Bất chợt bà Trịnh mở cửa phòng ra, thấy đôi nữ nhân này vẫn quấn lấy nhau lại nổi đóa lên. Bà định vào kéo Nhã Uyên ra và đánh thêm nhưng may mắn là có ông Trịnh ngăn lại. 
“Con tỉnh dậy rồi sao Jinna, có ổn không con?” 
Jinna vội lau nước mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-em-lam-vo-co/3548077/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.